“Hả?”
Cô vừa mới phát ra tiếng thở dài, người đàn ông đã lao đến.
Constantine vừa quay đầu lại thì nhìn thấy dáng vẻ chủ động của William, đôi mắt kinh ngạc như muốn rớt xuống đất.
Đây rốt cuộc là làm sao vậy, còn muốn có qua có lại sao?
Bây giờ bọn họ không phải là binh là thổ phỉ sao, sao phải chú trọng đạo nghĩa giang hồ làm gì chứ?
Giết một người, chẳng qua là đầu chạm đất, đao thấy máu, mấy giây là xong.
Nhưng hai người này, một đi một lại, hơn mười phút rồi trôi qua rồi.
Thực hiện nhiệm vụ này thật sự khó quá.
Tự nhiên bị thồn cho một miệng cẩu lương, cũng khổ quá.
Một lúc lâu sau, William mới thả môi cô ta ra.
Một đến hai đi, miệng của cô đều sưng đỏ lên, rõ ràng càng mê người hơn.
Đúng lúc này, điện thoại của William vang lên, là tin nhắn Constantine tốt bụng gửi tới, nhắc nhở anh ta thời gian không còn sớm nữa, mọi thứ giải quyết sàng sớm càng tốt.
William nhìn màn hình, rơi vào trầm tư.
Sau đó, anh ta nói: “Lần sau, tôi lại đến tìm cô”
“Hả? Anh không giết tôi sao?”
“Bây giờ không muốn nữa, sau này lại nói đi”
“Vậy… vậy anh cứ làm việc đi, đừng có giết tôi nữa. Dù sao lời nên nói hôm nay tôi đều nói ra rồi, hậu quả cũng đã xảy ra rồi. Anh không thể mở lưới một lần sao? Anh nể mặt… nể mặt tôi chiêu hồn giúp em gái anh, để hai anh em các người gặp nhau, tha cho tôi đi nhé?”
“Được”
Anh ta hơi suy tư, sau đó đưa ra một câu trả lời chắc chắn.
“Thật sao?”
Cái gọi là hạnh phúc đến quá nhanh, chắc chính là loại cảm giác này.
Đôi mắt cô ta nhanh chóng sáng lên, bên trong đều là những vì sao long lanh.
Còn đẹp hơn so với những ngôi sao sáng trên bầu trời, rất giống Charlotte, nhưng lại không phải.
“Ừ, không nói hai lời. Lần sau gặp lại, hôm nay không còn sớm nữa, tôi còn có chuyện khác phải làm”
“Hả? Lần sau gặp lại, anh muốn làm cái gì? Tôi và anh, dường như không có gì để nói cả?”
William nghe thấy vậy, không khỏi cau mày.
Tối nay cũng đã giao lưu sâu như vậy rồi, bọn họ không có gì để nói sao?
Rốt cuộc con nhóc này là đang lạt mềm buột chặt, hay là giả vờ không biết gì?
Anh đối mắt với đôi mắt ngây thơ đơn thuần của cô, không nhìn ra chút giả dối nào, lông mày càng nhíu lại sâu hơn.
Kỷ Nguyệt Trâm ngây thơ, không hiểu chuyện nam nữ, bình thường cô dành nhiều thời gian đối phó với ma hơn là giao lưu với con người.
Trong nhà có một người anh trai, bình thường cũng không tiếp xúc với người khác giới nào.
Cô không hề cảm thấy hôn môi là vấn đề gì lớn cả, dù sao một tuần Kỷ Thiên Minh đổi bạn gái một lần, ở cùng nhau ôm nhau, cũng không có gì cả.
Trước khi cưới, mình hôn ai cũng được, vui vẻ là được rồi.
Huống hồ, cả đời này cô đã xác định không kết hôn rồi.
“Lần sau, liên quan đến chuyện gọi hồn, tôi muốn nghiên cứu sâu hơn với cô”
Sâu hơn.