Hôm nay có rất nhiều khách đặt hẹn, nhưng không biết vì sao, mười giờ rồi, nhưng lại không có một ai đến.
Mười một giờ, cuối cùng cũng có khách đến.
Vậy mà lại là William?
Hứa Minh Tâm nhìn anh ta, trong lòng có chút sợ hãi.
Lẽ nào khách không đến, là bởi vì anh ta sao?
Kỷ Nguyệt Trâm cũng nhìn thấy anh ta, sợ đến nỗi chân run rẩy.
“Sao anh lại đến đây?”
“Tôi nói chúng ta sẽ còn gặp lại, tôi đã bao nhà hàng rồi, ăn cơm với tôi, tôi đói rồi: “Này này này, anh đã hỏi ý kiến của tôi chưa? Anh bảo tôi ăn cơm với anh thì tôi sẽ phải ăn cơm với anh sao, tôi không cần mặt mũi nữa chắc?”
“Cô không cần thể diện, cô nhát gan, yêu quý sinh mạng, rất sợ chết, còn thích tiền. Cho nên, đừng ép tôi lấy súng ra, ngoan ngoãn qua đây, tôi là đi ăn cơm, không ăn người.”
“Được rồi”
Kỷ Nguyệt Trâm rất chân chó nói, sau đó hét lên với Hứa Minh Tâm: “Tôi muốn ăn mỳ Ý ngao”
Bạch Thư Hân nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta, không ngừng lắc đầu: “Đây tuyệt đối là cái chân chó không có tiết tháo nhất mà tớ từng thấy:, nếu như ở Việt Nam, cô ấy khẳng định có thể làm gián điệp phản quốc”
Kỷ Nguyệt Trâm là một người không có nguyên tắc, chỉ cần bạn đe dọa đúng chỗ, cô ta làm được cái gì thì sẽ làm cái đó.
Nhưng đây không phải là một loại nguyên tắc, vì người mình yêu nhất, cho dù vứt bỏ bạn bè, phản bội đạo nghĩa, thì có làm sao đâu chứ?
Kỷ Nguyệt Trâm nhìn người đàn ông trước mặt, tim gan lộn tùng phèo lên.
“Anh đến tìm tôi thật sự chỉ là đơn giản ăn một bữa cơm thôi sao?
Không cần tôi làm cái gì khác sao?”
“Hay là cô muốn biểu diễn? Theo tôi thấy, cô ngoại trừ xem phong thủy, nhìn quả cầu pha lê, đọc kinh, cũng không có tài năng nào khác.
Thổi sáo đàn hát, cầm kỳ thi họa, tất nhiên cô cũng không biết”
“Sao mà có nhiều không biết như vậy chứ? Thật ra tôi chỉ không biết hai cái, có được không hả?”
Cô ta rất oan ức nói, dáng vẻ nhận được đả kích mạnh vậy.
“Tôi điều tra có sai sót sao? Vậy cô biết hai thứ nào?”
“Ừm. Cái này cũng không biết, cái kia cũng không biết, chỉ có hai thứ này”
Cô ta rất đáng thương nói.
William: “..”
Khoảng khắc đó, sắc mặt của anh ta rất thối, nằm đấm cũng sắp nhấc lên.
Có một loại cảm giác khó tả, muốn giết Kỷ Nguyệt Trâm, nhưng dường như đã kìm lại được.
Hứa Minh Tâm và Bạch Thư Hân ở một bên nghe thấy vậy, suýt chút nữa cười phá lên.
Đây là cứu binh do khỉ cử đến sao?
“Tôi nói không đúng sao?” Cô ta cản dao rĩa, yếu ớt hỏi.
Hình như mình đang nói một chuyện cười vô vị vậy, mục đích của cô ta rất đơn giản, muốn bầu không khí sôi động lên một chút, đỡ bị ngại ngùng.
Nhưng dường như bị phản tác dụng vậy.
“Kỷ Nguyệt Trâm, cô lớn được như vậy, thật sự là một loại kỳ tích.”
“Hở? Vậy sao? Tôi không cảm thấy, tôi xem qua rồi, tôi có thể sống lâu trăm tuổi”