Cô chạy tới khu vực ăn uống, bắt đầu lượn vòng. Tất cả đều là hải sản, ngon quá đi!
Cố Yên thấy cô quen chạy ở các bàn ăn dài trước mặt, cũng không để ý ánh mắt khác thường của người ngoài, bắt đầu ăn.
Cố Yên không nhịn được bật cười.
Người khác hình dung về người đẹp như nào nhỉ?
Giống như một con hồ điệp* (con bướm), tung tăng vỗ cánh, chạy trong vườn hoa.
Rõ ràng Hứa Minh Tâm không phải hồ điệp... mà là... dạ dày vương.
Cô ấy không có hứng thú với những đồ ăn này, cô ấy muốn đi dạo xung quanh.
Cô ấy đưa đồ cho Hứa Minh Tâm.
"Đây là cái gì?"
"Tai nghe không dây, cô đeo vào đi. Bất kể cô có xảy ra chuyện gì ở đây, tôi sẽ biết, bảo đảm chắc chắn sẽ chạy tới đầu tiên."
"Không đến mức đấy chứ? Mọi người đều tới uống rượu mừng, trong toàn là người có máu mặt, có giáo dục, chắc sẽ không làm khó tôi đâu nhỉ?"
"Cái đó thì chưa chắc, xã hội thượng lưu cũng chưa chắc sạch sẽ lắm đâu. Cô cầm lấy đi, nếu anh tôi đã bảo tôi bảo vệ cô, thì tất nhiên tôi phải làm được. Nếu cô mà sứt mẻ chỗ nào, tôi không dễ báo cáo kết quả nhiệm vụ đâu."
"Thôi được rồi."
Hứa Minh Tâm đeo vào tai, bỏ tóc xuống, vừa vặn che lại hoàn toàn.
Đối với đứa cháu trai rất ít khi gặp mặt này, Cố Yên chẳng quan tâm tí nào, cô ấy cũng không muốn đi tụ tập với cái náo nhiệt này.
Cô ấy quan sát khắp nơi, thưởng thức phong cảnh.
Ở bên này, Hứa Minh Tâm đang ăn uống vui vẻ, không ngờ sau lưng truyền tới một giọng nói khó chịu.
Cô quay người lại nhìn, nhìn thấy Trình Hoa.
Nhà họ Trình cũng là một nhà có máu mặt ở Kinh Đô, tất nhiên phải tới dự tiệc.
Khu ăn uống trên cơ bản là trang trí thôi, bởi vì những danh viện giữ gìn vóc dáng, sẽ không tùy tiện ăn bậy.
Phân nửa trong số bọn họ là cầm sâm banh, xã giao với xung quanh.
Cho nên, chỗ này có vẻ vắng vẻ, là thiên đường một mình Hứa Minh Tâm.
"Nhà họ Hứa không cho cô ăn cơm à? Làm cô đói đến mức này? Mất mặt cũng mất mặt đến tận đây rồi hả?"
Trình Hoa khịt mũi coi thường nói.
Lần trước, cô ta ăn thiệt thòi ở chỗ Hứa Minh Tâm, cục tức này sẽ không nuốt xuống không đâu.
Hứa Minh Tâm còn chưa kịp trả lời cơ, không ngời Trình Hoa đã bắt đầu gào to rồi.
"Mọi người tới xem này, người này ăn khỏe quá, cứ ở bên này ăn mãi thôi, cô ta là quỷ chết đói của nhà nào tới vậy?"
Mọi người nghe thấy vậy thì sôi nổi đi qua, bọn họ đều nhìn Hứa Minh Tâm với ánh mắt như nhìn quái vật.
Cô sợ tới mức vội vàng bỏ miếng sushi cua xuống.
"Cô ấy ăn khỏe thật đấy, cô xem trong đĩa của cô ấy, nhiều đồ chưa kìa!"
"Từ lúc vào cửa tôi đã nhìn thấy cô ấy ở chỗ này, là cô gái của nhà nào thế, một mình trông khá đáng thương"
"Tôi đã từng gặp rồi, là em gái của cô dâu, đứa con gái không được cưng chiều ở nhà họ Hứa. Không biết thế nào, đột nhiên bám được vào quan hệ với nhà họ Ngôn, cộng thêm quan hệ của chị gái và nhà họ Cố, giá trị con người nhoáng cái đã tăng lên, nước lên thì thuyền lên.
Mọi người nghị luận sôi nổi.
Trình Hoa khoanh tay trước ngực: "Dù giá trị con người có tăng theo kiểu nước lên thì thuyền lên, nhưng đó toàn là bề ngoài thôi, những thứ ở trong xương tủy con người thì không thay đổi được đâu. Cho dù bây giờ có dán cái nhãn danh viện cho cô ta, đoán chừng cũng không có ai tin đâu! Danh viện không có khí chất thế này, nói ra cũng khiến người ta chê cười."
"Trình Hoa, lời nói không thể nói lung tung, cẩn thận nhà họ Ngôn tìm đến cô, Thẩm Tuệ, người phụ đó không phải kẻ dễ chọc."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!