“Sau này sẽ có người bảo vệ cô, nhất định sẽ như vậy” Edward vội vàng nói.
Anh ta muốn thể hiện tấm lòng của mình, nhưng rồi anh ta lại sợ thất bại, đến lúc đó thậm chí ngay cả bạn bè cũng không được.
Anh ta rõ ràng rất ưu tú, nhưng anh ta cảm thấy mình vẫn chưa đủ để xứng đáng với cô ta.
Bởi vì ánh mắt của cô ta chưa bao giờ dừng ở trên người anh ta quá lâu.
“Khi nào thì anh rời đi? Hay là muốn ở đây luôn?”
Trước đây Edward thường đến hai hoặc ba lần một tháng để kiểm tra định kỳ.
Nhưng bây giờ, anh ta đã ở lại.
Mặc dù, cô ta rất tin tưởng vào kỹ thuật điều hương của mình.
Nhưng dù sao đối phương cũng là bác sĩ, quanh năm tiếp xúc với dược phẩm, nếu ngộ nhỡ nhìn thấu cái gì thì tương đối phiền phức.
Cô ta không muốn bất kỳ ai làm hỏng kế hoạch của mình.
“Một mình cô chăm sóc bà cụ quá vất vả, cô đã làm mình bị thương. Tôi đến giúp cô, cô cũng không cần quá mệt mỏi.”
“Không cần, tôi vẫn luôn tự mình chăm sóc. Bây giờ có thêm người, ngược lại tôi thấy bất tiện. Anh ở lại cũng được, tôi phụ trách bên cạnh chăm sóc, anh chỉ cần mỗi ngày khám sức khỏe là được.”
Cô ta nói xong, xoay người định rời đi, nhưng lại bị anh ngăn lại.
“Cái đó… Bác sĩ Quế Anh, chúng ta coi như là đồng nghiệp chứ?”
“Ừ, coi như vậy đi”
“Vậy mời đồng nghiệp đi ăn tối được không? Buổi tối có thể chứ?
Sau khi bà cụ nghỉ ngơi, để y tá trông coi”
“Anh thích tôi à?” Tạ Quế Anh quay lại nói thẳng.
Lần này đến lượt Edward ngượng ngùng, lúng túng gãi đầu, ngập ngừng hồi lâu rồi nói: “Ừ… tôi thích cô. Tôi chưa từng thấy một cô gái nào đặc biệt như cô. Cô cũng rất giỏi, khiến tôi khâm phục. Tôi cảm thấy một mình cô rất cô đơn. Tuy cô đã là con gái nuôi của nhà họ Cố nhưng cô rất câu nệ, không thoải mái, dường như không được thân thiết với người khác.”
“Cho nên tôi muốn bảo vệ cô, tôi muốn cho bạn một mái nhà.
Chúng ta cùng nhau nghiên cứu các ca bệnh và chăm sóc bệnh nhân, được không?”
Anh ta mạnh dạn nói, nói ra những gì trong lòng.
Khi Tạ Quế Anh nghe thấy những lời đó, khuôn mặt lạnh nhạt đột nhiên nở một nụ cười.
Một lúc lâu sau, cô ta nói: “Được rồi, chúng ta có thể thử qua lại trước, nhưng tôi không thể đảm bảo tôi có thể chấp nhận anh. Tôi thực sự đã quen ở một mình, tôi cũng không thích thân thiết với mọi người.
Vì vậy, có thể anh theo đuổi tôi rất khó khăn, cũng sẽ lãng phí thời gian, anh có bằng lòng không?”
“Không, không lãng phí. Mỗi phút mỗi giây ở bên cô đều thật ý nghĩa” Edward nói lớn.
“Vậy buổi tối tám giờ đi ăn”
Nói xong, Tạ Quế Anh quay người rời đi, để lại Edward đứng đó cười khúc khích.
Trong nháy mắt khi xoay người, khóe miệng Tạ Quế Anh nở một nụ cười lạnh.
Cố Gia Huy trở nên nghi ngờ bản thân, xa cách với cô ta, Hứa Minh Tâm cũng cảnh giác với cô ta.
Cố Đình Sâm và Cố Trường Quân rất dễ đối phó, dù sao thì họ cũng hít huân hương mỗi ngày, tiềm thức của họ dần bị đồng hóa nên không có gì phải lo lắng cả.