Trên người anh.
Một vết đạn trên vai và một vết dao dài ở bụng dưới, vết thương không được chữa trị, thậm chí đến băng gạc băng bó cũng không có, máu tươi cũng thẩm thấu vào áo sơ mi đen.
“Anh… vết thương của anh…
Cô bị sốc đến mức đặt bàn tay nhỏ của mình lên ngực anh, ngăn lại động tác kế tiếp của người đàn ông.
“Không đau, tiếp tục.”
“Tiếp tục cái đầu anh, đi băng bó cho em”
“Nhưng anh muốn”
“Thì sao?”
Hứa Minh Tâm hung hăng trừng mắt nhìn: “Em sắp nổi giận đấy”
“Được rồi được rồi.”
Cố Gia Huy tiếc nuối giơ tay đầu hàng.
Không còn cách nào, nỗi sợ hãi bên trong thực sự không phải là tin đồn, mà là có thật.
Ngay sau đó bác sĩ chạy tới, vừa thở dài vừa băng bó, nói Cố Gia Huy không chịu ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ, vết thương lẽ ra phải được chữa trị từ lâu, nếu không bây giờ đã thành vảy rồi.
“Ông không nói lời nào thì cũng không ai ói ông câm đâu.” Cố Gia Huy có chút không hài lòng nói.
“Câm miệng cho em. Bác sĩ, ông nói tiếp đi, nếu anh ấy còn làm ra chuyện gì không tốt thì ông cứ nói ra để tôi cho anh ấy một bài học”
“Anh Cố quá không nghe lời. Cơ thể bị thương còn phải bố trí phòng bệnh, người khác đụng vào một chút đã nổi trận lôi đình, tính khí thật xấu.”
“Bác sĩ”
Cố Gia Huy có chút hư đốn muốn ngăn cản bác sĩ nói quá nhiều.
Nhưng anh chưa kịp nói gì, Hứa Minh Tâm đã nhìn anh chăm chằm bằng ánh mắt dữ tợn.
Thái độ của anh bỗng chốc mềm nhũn ra.
“Vợ à, anh không có khoa trương như ông ta, anh rất rất biết điều, xử lý vết thương xong anh mới bắt đầu bận bịu công việc”
Cố Gia Huy bất đắc dĩ nhìn cô, ở trước mặt Hứa Minh Tâm, anh ta thật sự không có một chút tính khí nào.
Tấm thớt này e rằng trên đời này chỉ có một con dao duy nhất là cô có thể chặt xuống được.
“Bác sĩ, còn nữa không?”
“Đúng vậy, chúng tôi không được phép tới gần bà Cố, y như thể chúng tôi sẽ ăn thịt người vậy. Thay quần áo, cũng không phải là nữ y tá làm thì tự anh ta đòi làm”
“Cố Gia Huy?”
“Anh sợ nữ y tá có vấn đề bên trong”
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, suýt chút nữa tắt hơi.
Lý do này cũng có thể nghĩ ra được, đúng là cực phẩm.
“Bác sĩ, còn gì nữa không?”
“Không, anh Cố thật sự rất yêu cô, vì cô bận bịu trước sau. Chúng tôi nhìn cũng rất đau lòng, sợ thân thể anh ta có làm bằng sắt đá cũng ngã xuống, thế thì sẽ mất nhiều hơn được. Bà Cố thật là có phúc, ông già tôi đây nhìn cũng ghen ty đó.”
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì hơi xấu hổ.
Ông ấy nói đúng, mình thực sự rất may mắn, đời này gặp được Cố Gia Huy, có thể tay trong tay bạch đầu giai lão với anh, là nguyện vọng lớn nhất của cô.
Cô nhìn anh, cười ngọt ngào với anh.