Hiện giờ tân vương kế vị, trăm phế đãi hưng.
Mà từ đầu tới đuôi Lucia không có tin tức gì, giống như từ đầu tới đuôi người này cũng không tồn tại vậy.
Người chết như đèn tắt, mặc kệ khi còn sống nghỉ lễ bao nhiêu, bây giờ đều tan thành mây khói.
Bởi vì ngày đó thật sự nhìn thấy quá nhiều máu tươi rồi, máu tươi đầm đìa, tử trạng khủng bố.
Cô không thể quên được, bộ dáng Lucia bị bắn một súng vỡ đầ ánh mắt mở rất lớn, mang theo vẻ không cam lòng cùng oán hận, cuối cùng chết không nhắm mắt.
Người còn lại thì ngổn ngang lộn xộn, máu tươi đầy đất.
Đến bây giờ cô cũng cảm thấy cả người mình đều là hơi thở rỉ sắt của riêng máu tươi, làm sao cũng không rửa sạch được. . Ngôn Tình Ngược
Mỗi buổi tối cô đều gặp ác mộng, thường xuyên bừng tỉnh lúc nửa đêm, cả người đều là mồ hôi lạnh.
Mỗi lần cô có một động tĩnh, Cố Gia Huy sẽ lập tức tỉnh lại, ôm chặt cô vào trong ngực mà trấn an.
Có đôi khi còn đưa cô đến phòng bếp, không ngại cực khổ mà làm bữa ăn khuya cho cô nữa.
Mấy ngày này đã bị làm cho có chút suy nhược tinh thần, cũng làm phiền hà Cố Gia Huy, cô cảm thấy có hơi áy náy.
“Mấy ngày nay cứ luôn uống thuốc an thần, cũng không thấy hiệu quả. Nếu không em uống một ít thuốc an thần là được rồi, ngủ một giấc là đến hừng đông, tốt biết bao nhiêu.”
“Thuốc ngủ không thể uống nhiều, sẽ sinh ra ỷ lại, em vượt qua được khoảng thời gian này là được rồi, là thuốc thì ba phần độc, thuốc an thần này anh cũng không muốn để em động vào.”
Cố Gia Huy một bên vừa nói, một bên lại bưng tới một ly sữa nóng hôi hổi cho cô.
“Muốn ăn chút gì không?”
“Không ăn đâu”
Cô vừa nhìn thời gian, cũng đã ba giờ rồi, cô không muốn gây sức ép cho Cố Gia Huy, cho dù cô có thật sự đói bụng, cũng không hề thấy bưồn ngủ.
Nhưng cô vừa mới phun ra hai chữ này, bụng đã cũng rất không cho mặt mũi mà kêu lên xì xào.
Gần đây ăn uống cũng không tốt, bữa nào cũng ăn rất ít, nếu không phải mỗi đêm Cố Gia Huy đều làm bữa ăn khuya thì cô đã xanh xao không chịu được từ lâu rồi.
Cô chạm phải ánh mắt trêu tức của Cố Gia Huy, nhất thời cảm thấy thẹn thùng.
Thật là mất mặt mà.
“Miệng thì nói không cần, thân thể của em ngược lại lại rất thành thực nha”
Hứa Minh Tâm: “..”
Cô lại không có lời nào phản bác được, lời này hoàn toàn không tiếp được mà.
“Đi thôi”
‘ất phiền phức, anh còn phải nghỉ ngơi nữa”
“Không có việc gì, trưa mai lại ngủ trưa với em là được rồi. Mỳ thịt bò hay là mỳ Ý?”
“Thịt bò.”
Cô nhỏ giọng lầu bầu, hai má đỏ bừng.
Cố Gia Huy thấy cô nói không cần nghĩ ngợi, anh không nhịn được mà cười cười.
Hai người đi tới phòng bếp, Cố Gia Huy tay nghề thành thạo xử lý đồ ăn.
Còn cô thì ngồi một bên, lắc lư hai cái chân mảnh khảnh của mình.
“Anh ba Cố, nếu Halley đã kế vị, vậy phiền phức ở London chúng ta cũng sẽ không còn nữa rồi. William không vừa ý chúng ta, chúng ta cũng không hề có dính líu gì đến ông ta, vậy có phải chúng ta có thể không cần trở về nữa rồi không?”