"Ông nội... cháu không nuốt trôi được cục tức này, chẳng nhẽ cháu không bằng cô ta sao?" "Nếu như cháu thật sự bằng được, thì đáng lẽ ra đã khiến cho Cố Gia Huy đối xử đặc biệt Với cháu, chứ không phải nháo ra cục diện hiện tại! Giờ thì hay rồi, đắc tội nhà họ Cố, lại gây sự với nhà họ Ngôn! Ông cảnh cáo cháu, không được trêu chọc người của nhà họ Cố, cũng đừng động vào Hứa Minh Tâm. Bằng không, ông nội không bảo vệ được cháu đầu, đến lúc đó cháu không chỉ chịu ủy khuất đơn giản như này đâu!"
"Cháu là đứa cháu duy nhất của nhà họ Trình, ông hy vọng cháu trở thành người tài giỏi, chứ không phải quấn quýt với chuyện yêu đương nam nữ!"
"Nhưng mà, cháu... cháu yêu Cố Gia Huy..."
"Im miệng!"
Ông cụ tức giận quát, cắt ngang lời nói của cháu gái mình.
"Ngu dốt không yên, nếu cháu cứ không nghe lời, thì dứt khoát ngồi thuyền tự về đi, tránh ở đây đắc tội người khác, mất mặt xấu hổ!"
Trình Hoa thấy ông nội đã giận thật, cô ta cũng không dám cáu kỉnh nữa.
Cô ta cắn môi, đành phải nhẫn nhịn.
Cô ta bị ông nội giáo huấn, trong lòng bực bội nên đi ra ngoài, đi lên boong thuyền.
Giờ phút này, mọi người đều đang ở trong đại sảnh ăn uống linh đình, căn bản không ai tới đây hóng gió.
Cô ta cần phải bình tĩnh lại.
Cô ta sẽ không từ bỏ, chỉ cần tìm được cơ hội, nhất định sẽ kéo Hứa Minh Tâm xuống.
Hứa Minh Tâm căn bản không có tư cách ở bên cạnh Cố Gia Huy, chỉ có cô ta có:
Cô ta liên tục hít thở sâu, cố gắng bình ổn lửa giận trong lòng.
Đúng lúc này, có người ở đằng sau gọi cô ta.
"Nhóc con nhà họ Trình"
Trình Hoa nghe thấy vậy thì nhíu chặt chân mày, cô ta quay người lại nhìn, phát hiện là một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người.
Mặc váy ngắn màu đỏ, khoác một chiếc áo bành tô đi tới.
Cô ấy khoanh tay trước ngực, ánh mắt kiệt ngạo bất tuần, dừng ở trên người mình, khiến cô ta rất không thoải mái.
"Cô là ai?"
"Tôi là người tới giáo dục cô làm người như thế nào!"
Cố Yên tiến lên, không nói hai lời, thẳng tay tát cô ta một cái.
Người Trình Hoa đụng vào hàng rào bảo vệ, thất tha thất thiểu.
Cô ta nhìn Cố Yên với ánh mắt khiếp sợ, tức giận nói: "Cô là ai, dựa vào cái gì mà cô đánh
tôi?"
"Cô có thể bắt nạt Minh Tâm nhà tôi, tại sao tôi không thể tát cô?"
"Minh Tâm nhà cô ư?"
Trình Hoa vắt óc suy nghĩ, nghĩ đến bản tin trước kia.
Cô ấy... cô ấy là cô tư nhà họ Cố, Cố Yên!
"Cố Yên?"
"Coi như cô có mắt nhìn, thế cô cũng nên biết, tại sao tôi tìm cô chứ nhỉ?"
"Các cô... các cô cũng là chó của Hứa Minh Tâm à? Bị cô ta gọi thì đến quát thì đi, chỉ ước gì ra mặt cho cô ta, con mẹ nó điện hết rồi à?"
Trình Hoa nói bừa, giận dữ gào lên.
Cố Yên nghe vậy, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt: "Thế ông nội cô cũng là chó của cô à?"
"Cô..."
Lời này khiến Trình Hoa không nói nên lời.
"Cố Yên, cô đừng có mà khinh người quá đáng, cô tát tôi phát này, nếu lúc này tôi gọi người, tôi xem cô làm thế nào!"
"Gọi người ư? Cô cứ việc gọi, gọi càng đông càng tốt!"
Cố Yên lấy điện thoại ra, sau đó bật đoạn ghi âm vừa nãy.
Bên trong nói rõ rành rành, cô ta đã sỉ nhục Hứa Minh Tâm thể nào, đã kiêu ngạo ra sao.
"Cô... sao cô có cái này?"
Sắc mặt Trình Hoa trắng bệch, nhìn cô ấy với ánh mắt khiếp sợ, cứ như là gặp quỷ vậy.