Hai người đứng ở ban công, mở ra một chai rượu vang, cùng uống rượu với ánh trăng cũng có thể xem là một thú vui.
“Thế nào rồi? Đã phát hiện ra điều gì chưa?”
“Tình hình trước mắt, vẫn chưa phát hiện ra bất cứ điều gì khả nghi cả, nhưng tôi cũng không thể bảo đảm bất cứ điều gì. Bộ não của con người được chia làm rất nhiều phần khác nhau, cậu biết tới bệnh đa nhân cách đúng không, trong một cơ thể sẽ có ít nhất hai con người, bệnh tình của mẹ cậu tôi cũng không thể chắc chắn được là do có người dở trò, hay là thật sự bị điên nữa. Nếu như muốn chắc chắn, thì lấy máu mang đi xét nghiệm. Nhưng nếu như mọi người thật sự bị hạ độc, thì đối phương sẽ không sơ suất tới mức để những bệnh viện bình thường xét nghiệm ra được đâu.
“Quân đội có máy móc đặc thù, chuyên để xét nghiệm những phần tử của chất độc hóa học ở trong máu, dùng để bảo vệ nhân tài của quân đội. Mấy lại xét nghiệm này, phải tốn chút thời gian với lại tôi còn phải đi xin công văn chấp nhận nữa. Với quân hàm của tôi thì khoảng nửa tháng là sẽ được phê chuẩn thôi, sau đó còn phải làm rất nhiều chuyện nên chắc phải mất khoảng một tháng đấy”
“Không thể rút ngắn thời gian hơn chút sao?”
Cố Gia Huy khẽ nhíu mày, trông có vẻ có chút gấp gáp.
“Không thể được”
Lệ Nghiêm lắc đầi cả, không được để cho Ngọc Vy biết chuyện này, tính khí của cô ấy nóng vội như vậy, tính cách thì hấp tất nếu như để cô ấy biết được cậu nghi ngờ bác sĩ Quế Anh thì chắc chắn sẽ làm loạn hết cả lên cho mà xem”
“Ừm, vậy thì một tháng vậy, phía Ngọc Vy thì cậu lo mà giải quyết.
Chỉ cần có tin tức thì phải lập tức gọi điện cho tôi, nếu thật sự là do Tạ Quế Anh dở trò, vậy thì chỉ sợ mục đích của cô ta không đơn giản mà thôi. Người được phái tới chắc chắn không chỉ có cô ta, mà còn có người tiếp ứng nữa”
“Xem ra vẫn chưa thể đánh rắn động cỏ, cho dù biết cũng phải ẩn núp, chờ thời cơ để hành động?” Lệ Nghiêm nhíu mày nói.
“Không vội, thời gian một tháng đủ để thăm dò người liên lạc sau lưng cô ta rồi. Một cô gái có thể đùa bỡn cả nhà chúng tôi trong lòng bàn tay, trái lại tôi còn có chút khâm phục.”
cậu cứ thế khẳng định rằng cô ta có vấn đề? Cậu không sợ mình nghi ngờ sai người ư?”
“Sẽ không, lúc mẹ bị bệnh bảo tôi ly hôn để cưới Tạ Quế Anh, lúc tỉnh táo lại nhắc lại một lần nữa, mục đích quá rõ ràng, khiến người ta không thể không nghi ngờ. Hơn nữa tình cảm giữa tôi và Cố Trường Quân rất sâu đậm, anh hai lại tức giận với tôi, trách cứ Hứa Minh Tâm. Đến cả người đã từng rất vừa ý cô con dâu này như bố mà bây giờ cũng thờ ơ lãnh đạm, ngược lại rất săn sóc với một người ngoài có lai lịch không rõ ràng, còn nhận làm con gái nuôi.”
“Tất cả mọi người đều ủng hộ?”
Lệ Nghiêm cũng ý thức được vấn đề.
“Cho nên cậu nghi ngờ cô ta dùng loại thuốc gì đó để quấy nhiễu phán đoán bình thường của mọi người?”
“Ừ, tôi và Hứa Minh Tâm không ở cùng bọn họ cho nên tôi cảm thấy mình vẫn có thể phân tích một cách lý trí”
“Đúng rồi, nước hoai”
Lệ Nghiêm nghĩ đến điều gì đó, tâm trạng kích động nói.
“Tôi vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi nước hoa như có như không, các cậu cũng không thích những thứ này.”
Cố Gia Huy cũng nghĩ đến điểm này, e răng nước hoa có vấn đề.
Anh đi vào phòng ngủ, lấy ra một chai nước hoa mới.
Đây là nước hoa ngày trước Tạ Quế Anh tặng cho anh, bảo anh đưa cho Hứa Minh Tâm.