Sau đó, anh ta trực tiếp thả một vật vào trong tú “Đây là máy nghe lén, cô nói gì ở trong đó tôi đều biết hết.”
“Cô cũng không cần tìm cách viết gì đó để cầu cứu, tôi sẽ nhìn hai tay của cô, tôi nghĩ Cố Gia Huy rất tình nguyện đút cho cô ăn trong nửa đời còn lại”
Ô.
“Phó Minh Tước, anh điên rồi hả, anh… tại sao anh lại như biến thành một người khác vậy?”
Cô kinh ngạc nhìn anh ta, cả người Phó Minh Tước đều trở nên kỳ lạ.
“Đến lúc đó cô sẽ biết, tôi đảm bảo sẽ không làm tổn thương đến tính mạng của cô, cô còn có tác dụng lớn đối với tôi.”
Rõ ràng là anh ta nhìn cô, nhưng ánh mắt tựa như có năng lực xuyên thấu, xuyên thấu qua cô, không biết đang nhìn ai.
Hứa Minh Tâm bất đắc dĩ đi vào nhà vệ sinh, nghĩ xem rốt cuộc mình nên làm thế nào.
Cô không dám nói nhiều, sợ Phó Minh Tước phát hiện ra điều gì đó.
Cô ra khỏi phòng vệ sinh, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang rửa tay, cô lập tức tiến lên vỗ vào bả vai của bà ấy.
“Có chuyện gì sao?”
Cô chỉ chỉ vào miệng của mình, ra hiệu mình không thể nói chuyện, sau đó dùng ngón tay chấm nước viết lên trên tường: “Tôi bị câm điếc, bị mất điện thoại rồi, không tìm được chồng tôi, bà có thể gọi điện cho chồng của tôi không?”
Lúc viết hàng chữ này, cô siết chặt lỗ nhỏ trên máy nghe lén, sợ mình lộ ra sơ hở.
Người phụ nữ trung niên rất nhiệt tình, liên tục gật đầu, đưa điện thoại cho cô.
Cô vội vàng nhập số điện thoại của Cố Gia Huy.
“Làm phiền bà nói với chồng tôi rằng tôi đang ở trạm phục vụ cao tốc bên này, bảo anh ấy đến đón tôi.”
“Được rồi, cô đừng có gấp, nếu như không liên lạc được với chồng cô thì còn có thể gọi cảnh sát”
Người phụ nữ trung niên nhấn gọi điện thoại, nhưng mãi mà không có ai nghe máy.
Đúng lúc này, Phó Minh Tước hết kiên nhẫn mà gõ gõ cánh cửa.
“Hứa Minh Tâm, cô ở trong đấy xong chưa? Nói chuyện!”
Hứa Minh Tâm nghe thấy tiếng đập cửa gấp gáp như vậy, tim đập thình thịch.
Cô trông đợi mà nhìn người phụ nữ trung niên, hy vọng sẽ sớm có người nhận điện thoại.
“Không ai nghe máy”
“Lại gọi một lần nữa, được chứ?”
Hứa Minh Tâm nhìn bà ấy bằng ánh mắt cầu khẩn, trong lòng nóng như lửa đốt.
Mồ hôi trên trán to như hạt đậu chảy xuống.
“Cô không sao chứ?”
Người phụ nữ trung niên lo lắng mà nhìn cô.
Hứa Minh Tâm lắc đầu, thấy bà ấy không gọi được nên chỉ có thể lấy điện thoại của bà ấy để gửi tin nhắn.
Sau đó cô viết lên gương sáu chữ.
“113, SOS!”
Cô không muốn kinh động đến cảnh sát, nếu như cảnh sát có thể làm gì được Phó Minh Tước, vậy thì anh ta cũng không thể ung dung tự tại đến bây giờ, chắc chắn anh ta có bản lĩnh của riêng mình.
Nhưng bây giờ không liên lạc được với Cố Gia Huy, cô cũng hết cách, chỉ hy vọng có thể tạo nên chút rối loạn.