Nhưng bây giờ, ở cùng Hứa Minh Tâm, cô ấy cảm thấy mình vẫn là một cô gái nhỏ, hấp ta hấp tấp, mạnh mẽ vang dội.
"Yên Yên, cô và Thư Hân giống nhau thật đấy."
"Nói thế nào nhỉ?"
"Thư Hân cũng là một người tính tình nóng nảy, thường xuyên hở một tí là bốc cháy. Nhưng cũng nhẹ dạ lương thiện, cũng xinh đẹp nữa!"
"Cô ấy giống tôi của hai mươi mốt tuổi, đợi cô ấy trưởng thành mấy năm, thì sẽ hiểu sự thành thục ổn trọng mà hai mươi sáu tuổi phải có."
Năm năm, đủ để mài phẳng góc cạnh của một người, khiến cho cô ấy càng thêm thu lại sắc sảo.
Bạch Thư Hân chính là cô của hai mươi mốt tuổi.
Mà cô là Bạch Thư Hân của hai mươi sáu tuổi.
Bạch Thư Hân của hai mươi mốt tuổi, không thể chiến thắng Cố Yên hai mươi sáu tuổi.
Cố Gia Huy đi từ trên lầu xuống, anh đã biết được chuyện lúc nãy, anh đặc biệt dẫn Hứa Minh Tâm tới cảm ơn vợ chồng Ngôn Dương.
"Không cần cảm ơn, không phải tôi giúp VỢ cậu, tôi là giúp vợ của tôi."
Thẩm Tuệ ngồi thẳng người, tao nhã bắt chéo chân.
Ngôn Dương đang xoa bóp huyệt thái dương cho bà ấy.
Cố Gia Huy nghe vậy thì chỉ cười cười: "Bà Ngôn nói đùa rồi, bất kể thế nào, hai vị đã giúp vị hôn thê của tôi, hôm khác tôi nhất định lễ trọng cảm tạ. Chúng tôi cũng không quấy rầy hai vị nữa, tạm biệt."
Cố Gia Huy dẫn Hứa Minh Tâm đi ra ngoài, sau khi cửa phòng đóng lại, Ngôn Dương nói: "Dựa theo tính cách của Cố Gia Huy, chắc chắn sẽ cho tôi dự án mở rộng khu đất mới, đó là cái mà anh vẫn luôn muốn, nhưng tập đoàn J.C lại cứ nắm trong tay."
"Anh có thể có tiền đồ tí được không, em là giúp con dâu tương lai, nếu anh nhận quà cảm ơn, thể há chẳng phải là em chưa đánh đã bại à."
"Bà xã nói đúng, thế thì không cần nữa."
Tuy Ngôn Dương có hơi đau thịt, nhưng vẫn không có làm trái ý của Thẩm Tuệ.
Thẩm Tuệ nhìn ra là ông ta không nỡ, bà ấy không hiểu chuyện làm ăn, nhưng hai người đã ở bên nhau nhiều năm, ông ta nhích lông mi, bà ấy cũng biết ông ta đang nghĩ gì.
Bây giờ không phải lúc bốc đồng.
"Anh muốn thì cứ lấy đi, dù sao con trai chúng ta cũng không cưới được cô con dâu này, em cũng chỉ nói nói, nhìn thì đỏ mắt mà thôi?"
"Em thích Hứa Minh Tâm à?"
"Ngôn Hải nhìn trúng, thì tất nhiên con bé có ưu điểm của con bé, con bé có thể làm con trai rung động, chẳng nhẽ không làm em động lòng à? Chẳng qua cô nhóc này ngốc, còn không phải ngốc bình thường."
"Con dâu thì dạy từ từ, không vội không vội. Huống hồ bọn họ vẫn chưa kết hôn mà, con trai chúng ta vẫn có cơ hội, tình cảm bạn cùng trường nhiều năm, chắc chắn bì được."
Ngôn Dương mỉm cười nói.
"Chỉ mong là vậy." Thẩm Tuệ tâm sự nặng nề nói: "Em mệt rồi, em đi nghỉ ngơi một lát, đợi khi tiệc cưới bắt đầu thì gọi em."
Ngôn Dương lập tức đi trải giường, sau đó xoa xoa tay nói: "Vợ, hình như lâu lắm rồi chúng ta..."
Lời còn chưa nói xong, Thẩm Tuệ đã trừng mắt: "Cái lão này, ở đây mà anh cũng sốt ruột được hả, hết thảy về nhà rồi nói, em mệt thật."
"Thế... thế anh có thể nằm bên cạnh không? Anh chỉ nhìn em thôi, không làm gì hết."
"Chuẩn."
"Ta chủ long ân!"
Ngôn Dương cực kỳ vui vẻ nói. Còn bên này, Cố Gia Huy dẫn Hứa Minh Tâm tới phòng nghỉ đơn của bọn họ, Cố Gia Huy vén sợi tóc rủ xuống trán cô ra, dịu dàng nói: "Em bị oan ức à?"
"Vốn là bị một ít tủi thân, nhưng bác trai bác gái, với cả Yên Yên đã giải quyết giúp em hết rồi."
"Thế thì tốt, tôi sợ em chịu ấm ức, cho dù tôi ra mặt sau lưng, tạo áp lực cho nhà họ Trình, thì cũng không thể xóa đi tổn thương mà cô ta đã làm với em. Nhà họ Trình đúng là càng ngày càng ngang ngược, hôm nay là hôn lễ của nhà họ Cố, tôi cũng không tiện nói nhiều cái gì, đợi sau khi hôn lễ kết thúc, xem ra tôi phải chăm sóc đặc biệt một chút rồi."
Cố Gia Huy khẽ híp mặt, mắt phượng thâm thúy, bên trong thấm ra khí tức u hàn.
Trình Hoa đúng là liều lĩnh, khiêu khích hết lần này đến lần khác, thật sự cho là anh không làm gì được sao?