Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn - Hứa Minh Tâm

“Cô Phó, cô thật là có phúc khí. Trước đó cậu Phó nói mình có vợ, chúng tôi đều tưởng rằng chỉ là lý do ngụy biện để chúng tôi không giới thiệu đối tượng cho cậu ấy, mãi cho đến khi cậu ấy lấy ảnh chụp chung của hai người ra tôi mới tin. Cậu Phó nói sức khỏe của cô vẫn luôn không tốt nên ở nhà điều dưỡng, bây giờ đã đỡ hơn chút nào chưa? Chỗ này của chúng tôi tuy lạc hậu nhưng cảnh đẹp không khí trong lành, thích hợp để dưỡng bệnh nhất đấy!”

Hứa Minh Tâm nghe thấy những lời này, chẳng hiểu chữ nào cả.

Cô rất giống chị, đã đến độ lấy giả thành thật, nhưng tuổi tác không lừa được người ta mà.

Nhiều lần cô muốn giải thích nhưng Phó Minh Tước vốn không hề cho cô cơ hội nói chuyện.

Bọn họ trò chuyện vui vẻ, cuối cùng Phó Minh Tước chào tạm biệt thím Ngô.

“Phó Minh Tước, rốt cuộc anh muốn làm gì? Tôi là tôi, Ngọc Diệp là Ngọc Diệp, tại sao anh lại không cho tôi giải thích?”

“Hứa Minh Tâm, cô biết hôm nay là ngày gì không?”

“Sinh nhật của tôi?”

“Là sinh nhật của cô, cũng là… ngày giỗ của Ngọc Diệp.”

“Cái gì?’ Hứa Minh Tâm hết sức kinh ngạc: “Không phải chị khó sinh nên băng huyết rồi qua đời ư? Sinh nhật Minh Diệp vào tháng bảy mà…”

“Không phải cô ấy khó sinh, mà là… bị Phó Minh Nam bí mật giải quyết. Sau khi Ngọc Diệp sinh con, cơ thể rất suy yếu nên cần phải tĩnh dưỡng. Tôi từ chối tất cả nhiệm vụ chỉ vì chăm sóc cô ấy. Phó Minh Nam thấy tôi quá coi trọng chuyện tình yêu nam nữ nên bảo tôi đi giết một người. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, ông ta sẽ để tôi dẫn Ngọc Diệp rời đi, một nhà ba người cũng không tiếp tục xen vào chuyện hắc đạo nữa”

“Dù là người kia khó mà ám sát, lần này đi chín phần chết một phần sống, tôi cũng đi. Tôi vừa nghĩ đến việc có thể rời xa thị phi, rời khỏi chốn ma quỷ này, cùng Ngọc Diệp trải qua cuộc sống mà mình mong muốn, tôi đã kích động không thôi: “Ý nghĩ này là ý niệm duy nhất giúp tôi sống tiếp. Tôi trở về với thương tích đầy mình, suýt chút nữa đã chết, vốn dĩ cho rằng sẽ cả nhà sum họp. Lại không ngờ… tôi về trước thời hạn, nhìn thấy cảnh ông ta giết Ngọc Diệp, bóp chết cô ấy, còn muốn giết cả con gái tôi”

“Tôi chỉ cứu được Minh Diệp, mà mấy năm nay ông ta luôn dùng Minh Diệp để uy hiếp tôi. Bây giờ Minh Diệp ở nhà họ Quý, cuối cùng tôi cũng có thể làm chuyện mà mình muốn làm, món nợ Ngọc Diệp tôi sẽ tính toán rõ ràng với ông ta, nhưng bây giờ tôi lại có chuyện quan trọng hơn cần phải làm”

“Chuyện gì?”

“Đến lúc đó cô sẽ biết, hôm nay là sinh nhật cô, cô đừng nghĩ quá nhiều, tôi dẫn cô đi dạo xung quanh một lát, nhìn ngắm phong cảnh.

Chỗ này tuy lạc hậu nhưng phong cảnh rất đẹp, coi như là quà tôi tặng cô. Tôi sẽ không thương tổn cô, hơn nữa, người muốn gây tổn thương cho cô cũng không phải là tôi”

“Lời này của anh là có ý gỉ Hứa Minh Tâm nghe thấy nửa câu sau, ra sức nhíu mày, trong lòng có một loại dự cảm chẳng lành.

“Nếu như Cố Gia Huy không thả tôi đi thì tôi không đi nổi. Cho nên, cô không nên chất vấn tôi, cô nên hỏi xem Cố Gia Huy muốn làm gì. Có điều, cô…”

Không có cơ hội.

Bốn chữ cuối cùng, ẩn sâu dưới đáy lòng, ánh mắt tĩnh mịch.

Lời này khiến lòng cô chấn động, tựa như sét đánh.

“Anh đang nói hươu nói vượn đấy à? Cố Gia Huy sẽ không…”
Nhấn Mở Bình Luận