Nguyên một tách trà nóng tất cả đều giội lên lưng Tạ Quế Anh.
Mà cả người cô ta cũng ngã nhào vào trên người Cố Gia Huy, vẻ mặt đau đớn vặn vẹo, mồ hôi lạnh đầm đìa.
Cố Yên sửng sốt một lát, vốn định xin lỗi nhưng còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, Cố Gia Huy đã lớn tiếng trách mắng cô ấy.
“Cố Yên, em làm gì vậy!”
“Em… em cũng không ngờ cô ấy sẽ nhào tới, em… xin lỗi…”
“Bác sĩ Quế Anh, cô sao rồi?”
“Đau… đau quá…”
Tạ Quế Anh đau đớn đáng thương mà nói.
Cố Gia Huy cố nén sự chán ghét ở đáy lòng, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng, trực tiếp ôm ngang cô ta lên sau đó xông về hướng phòng ngủ của mình.
Tiếp đó là gọi bác sĩ, Cố Yên chỉ vào bản thân mình, bày tỏ cô ấy chính là bác sĩ, có thể xử lý vết thương do bỏng nho nhỏ này, nhưng mà lại bị Cố Gia Huy từ chối.
“Cố Yên, em càn rỡ quá rồi! Bác sĩ Quế Anh là ân nhân cứu mạng của mẹ, nhà họ Cố chúng ta nợ cô ấy rất nhiều, sao em có thể hành xử như vậy!”
“Em… em không cố ý, sao em biết được…
Cố Yên hết đường chối cãi, cảm thấy anh tựa như đã thay đổi thành một người khác, rất xa lạ!
Đúng lúc này, Tạ Quế Anh vô cùng yếu ớt nằm ở trên giường chợt kéo ống tay áo của anh, truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ.
“Anh đừng trách cứ Ngọc Vy, cô ấy cũng không cố ý. Các anh là anh em, tại sao không thể nói chuyện tử tế với nhau chứ? Anh Huy, Ngọc Vy là con gái, anh nên nhường nhịn một chút.”
“Còn nữa… lúc tôi ở ngoài đã nghe thấy các anh nói chuyện, anh không thể từ bỏ cô Tâm được!”
“Chuyện này cô không cần phải xen vào, cứ tìm tiếp cũng sẽ không có kết quả gì.”
Anh nhẹ nhàng nói, sau đó nhìn về phía Cố Yên: “Nếu bác sĩ Quế Anh đã không truy cứu, vậy anh cũng sẽ không tính toán món nợ này với em. Em đã đi lấy chồng rồi, từ đâu đến thì về đó đi, không có việc gì thì đừng qua đây, ngoan ngoãn ở nhà chuẩn bị mang thai.”
“Cố Gia Huy! Em là em gái của anh, lời nói của em anh không nghe lọt tai câu nào, mà cô ta chỉ là người ngoài, anh lại đặt từng câu từng chữ trong lòng? Là em không đúng, là em giội nước nóng, nhưng tách trà này em muốn giội cho anh tỉnh táo lại! Bây giờ xem ra là giội không tỉnh nổi rồi, anh đúng là hết thuốc chữa!”
“Em cho anh hay, anh không muốn Minh Tâm, em muốn, em lên trời xuống đất, đào sâu ba thước cũng phải tìm được. Sau khi Minh Tâm trở về biết anh như vậy, chị ấy sẽ thất vọng và đau khổ đến cỡ nào? Anh cứ dây dưa không rõ với bác sĩ này đi!”
Cố Yên nổi giận đùng đùng nói.
Cô ấy khiến người khác bị thương, dám làm dám chịu, cam lòng nói xin lỗi.
Thế nhưng nhìn thấy thái độ muốn gì được đó mà Cố Gia Huy dành cho Tạ Quế Anh, cô ấy lập tức nổi giận.
Cô ấy vẫn luôn không thích bác sĩ này, từ trong ra ngoài nhà họ Cố dường như đều đã thay đổi.
Người mà ngày xưa thân thiết nhất, thế mà bây giờ lại thấy xa lạ như thết Cô ấy không biết rốt cuộc Tạ Quế Anh đã làm gì, nhưng chắc chắn có liên quan đến cô ta.
“Nói xong chưa? Nói xong thì về nhà của em đi!”
“Được!” Cố Yên nghiến răng, lạnh lùng nói: “Cố Gia Huy, anh chờ đấy cho em!”
Dứt lời, cô ấy giận giữ xoay người rời đi.