Anh vét lấy thuốc mỡ, lòng bàn tay hơi nóng tiếp xúc với thuốc mỡ lạnh ngắt tạo nên sự chênh lệch rõ ràng.
Lúc vừa mới bôi lên, Tạ Quế Anh cắn chặt hàm răng, dù đau cũng không kêu lên.
“Tôi sẽ nhẹ tay chút nữa.”
Ngược lại là Cố Gia Huy chu đáo, nhận thấy được nên động tác chậm lại.
“Tạ Quế Anh, cô thích tôi phải không?”
Sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói gợi cảm của anh.
Tạ Quế Anh nghe vậy, cơ thể đột nhiên cứng đờ.
Cô ta không ngờ rằng Cố Gia Huy sẽ nói trắng ra như thế, trực tiếp tỏ rõ tấm lòng của bản thân.
“Em… em biết anh là người đã có vợ, em không thể nhớ nhung, nhưng em… không kiềm chế được. Anh có thể từ chối em, nhưng tuyệt đối đừng đuổi em đi, em sẽ khống chế tình cảm của mình, sẽ không gây phiền toái cho anh!”
Tạ Quế Anh đưa mắt nhìn anh, trong nháy mắt trên lông mi đã óng ánh nước mắt, trông rất đáng thương.
Bất kỳ người đàn ông nào khi nhìn vào, phỏng chừng đều muốn kéo cô ta vào lòng để an ủi.
Giờ phút này Cố Gia Huy mới thật sự đau khổ.
Lý trí nói cho anh biết, không thể bị vẻ bề ngoài giả tạo của Tạ Quế Anh làm mờ mắt, nhưng dưới đáy lòng lại có một giọng nói khác khuyên anh thần phục.
Đó là… giọng nói của Tạ Quế Anh.
Anh tự nhận khả năng chịu đựng của mình hơn người, hiếm có người có thể đánh bại được. Thật không ngờ huân hương này lại mạnh như vậy, thành phần trong đó có chứa chất gây ảo ảnh, cũng khiến cho thần kinh của anh có chút rối loạn.
Anh cố nhịn, duy trì lý trí, không có bất kỳ hành động quá đáng nào, tiếp tục bình thản bôi thuốc.
“Tôi biết, tôi sẽ không làm khó cô, cô đã trả giá rất nhiều vì nhà họ Cố. Chỉ là… tôi không phải chồng của cô, chúng ta không có cơ hội.”
“Anh… không phải anh đã từ bỏ tìm kiếm Hứa Minh Tâm rồi sao?”
“Nhưng cô ấy vẫn là vợ tôi, mọi người đều biết.”
“Nhưng… người đã mất tích lâu như vậy, cho dù còn sống, vậy… vẫn còn trong sạch ư? Coi như là còn, nhưng nếu người ngoài biết được chuyện cô ấy chung sống hơn mười ngày với một người đàn ông, người ta có tin hay không? Cuối cùng là tổn hại đến danh dự của Tập đoàn Cố Linh, danh dự của anh đó!”
Tạ Quế Anh vội vàng nói: “Em biết anh là người coi trọng tình cảm, nhưng mà anh đã tận tình tận nghĩa với Hứa Minh Tâm rồi”
“Anh không cần phải gánh vác bất cứ điều gì, em cũng không muốn trở thành gánh nặng của anh, em chỉ muốn được ở bên cạnh anh. Em không cầu mong gì cả, cũng không oán hận gì hết, chỉ cần có thể ở bên anh, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh, là em thỏa mãn rồi!”
Giọng nói của cô ta nhỏ nhẹ tinh tế, khiến người ta phải thương tiếc.
Cô ta khẽ chớp mắt, nước mắt rơi xuống làm ướt Cối.
Cố Gia Huy đưa tay nắm cằm cô ta, cô ta ngước mắt lên đối mặt với anh.
“Cô thật sự không cầu mong gì, cũng không oán hận?”
“Đương nhiên, mấy năm nay em vẫn luôn chăm sóc bà chủ Cố, bây giờ đến ở nhà họ Cố em mới tìm được một chút cảm giác có gia đình. Vốn dĩ em không có gì cả, là mọi người cho em một mái nhà, mọi người đều đối xử với em rất tốt, em còn cầu mong gì nữa?”