“Minh Tước!”
Hứa Minh Tâm nhìn thấy anh ta, chợt có một loại cảm giác thân thiết vô cùng mãnh liệt.
Cô không để ý đến chân tay đau nhức mà lao thẳng vào trong lòng anh ta: “Minh Tước, ông ấy…”
“Em… em gọi anh là gì?”
Phó Minh Tước kinh ngạc mà nhìn cô.
Hứa Minh Tâm ngước mắt nghi ngờ nhìn anh ta: “Minh Tước, sao vậy? Đây là đâu, ông ấy là ai, em bị làm sao thế này?”
Bây giờ trong đầu cô là trí nhớ hoàn toàn mới.
Là trí nhớ thuộc về Ngọc Diệp, do Vân Đàm truyền vào.
Cô không còn nhớ mình là Hứa Minh Tâm, nhưng nhớ rất rõ cái tên Ngọc Diệp, càng nhớ rõ Phó Minh Tước.
Anh ta là chồng của cô, mà trí nhớ của cô cũng dừng lại ở lúc trước khi chết.
Nói đúng ra, là trí nhớ của Phó Minh Tước.
Ký ức về vợ của Phó Minh Tước dừng lại ở thời điểm anh ta ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, lần cuối cùng nhìn Ngọc Diệp.
“Em ngồi xuống trước, để anh xử lý, lát nữa anh sẽ nói cho em biết.”
“Con đâu?”
“Con rất khỏe, con bé ở nhà họ Quý, con rất an toàn”
“Nhà họ Quý… lại là cái gì?”
Bây giờ trong đầu Hứa Minh Tâm toàn là dấu chấm hỏi, dường như cô có rất nhiều ký ức, nhưng lại rất hỗn loạn.
Hình như là ký ức của bản thân, mà hình như cũng không phải.
Phó Minh Tước ổn định tâm trạng cho cô, rồi đưa thi thể của Vân Đàm về chùa, sau đó mới giải thích tất cả với Hứa Minh Tâm.
Cô mắc một căn bệnh nặng, ngủ mê sáu năm.
Trong sáu năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Có điều đã không sao rồi, anh ta san bằng nhà họ Phó, cũng cách xa Jane De Kettering.
Anh ta không cần phải bán mạng vì bất kỳ ai nữa, có thể sống cả đời ở thị trấn nhỏ tách biệt với thế giới bên ngoài này.
Anh ta có thể không cần danh lợi, không cần vinh hoa quý phú, chỉ muốn cùng cô sống vui vẻ bên nhau trọn đời.
Phó Minh Tước quỳ một chân ở trước mặt cô, nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, là một người đàn ông nhưng hốc mắt đã ẩm ướt.
“Ngọc Diệp, chúng ta sống ở đây có được không, chúng ta không chia xa nhau nữa, mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ, được chứ?
Ngày tháng sống ở đây sẽ nghèo khó một chút, nhưng sẽ không có ai quấy rầy!”
“Minh Tước… mấy năm nay, anh sống không vui vẻ sao?”
Hứa Minh Tâm cảm nhận được sự đau khổ của anh ta, trong lòng cũng không thoải mái.
Vậy mà… có sự đau đớn không khác nào bản thân phải chịu!
“Không, rất vui vẻ! Bởi vì biết em vẫn luôn ở đây, có em ở bên anh khiến anh rất vui. Em không biết đâu, thấy em tỉnh lại, anh sắp vui đến điên rồi! Ngọc Diệp, ở bên anh, cả đời đừng rời bỏ anh. Không ai có thể cướp em đi từ bên cạnh anh, ngay cả Diêm Vương cũng không thể!”