Phó Minh Tước nói cô bị bệnh, hôn mê đến bây giờ, cho nên ấn tượng với con gái rất nhạt nhòa.
Cô cũng đã xem ảnh chụp nhưng vẫn không có một chút cảm xúc mẹ con liền tâm nào cả.
Khi cô đang ngơ ngẩn mà nhìn, hai mẹ con kia đã đi tới chào hỏi với cô.
“Cô Diệp, chào buổi sáng, cô đi mua rau về hả”
“Ừm, chào mẹ Đoàn Nam. Đoàn Nam lại lớn thêm rồi, đây là kẹo sữa thỏ trắng mà cô mua, cho con nè.”
Đoàn Nam cứ ngượng ngùng không dám nhận, cuối cùng là mẹ cậu bé nhận lấy, cậu bé mới bóc ra ăn một viên.
“Đoàn Nam thật ngoan.”
“Cô và cậu Phó vẫn còn trẻ, có thể sinh một đứa mà”
“Chúng tôi có con, đang ở chỗ bà ngoại, là một bé trai… không đúng, là một bé gái.”
Hứa Minh Tâm buột miệng nói ra, sửng sốt một lát rồi lập tức đổi giọng.
Mẹ Đoàn Nam cười nói: “Chắc là rất lâu rồi cô không gặp con gái của mình đúng không, con trai hay con gái cũng quên nữa”
“Ừm, chắc là vậy..”
Hứa Minh Tâm ngơ ngác nói, trong lòng có chút không yên.
Khi cô về đến nhà bèn liếc nhìn lịch, cách ngày cô tỉnh lại đã hơn mười ngày rồi.
Mấy ngày này cô trải qua rất phong phú, Phó Minh Tước cũng rất yêu thương cô, có thể nói là vợ chồng hòa thuận.
Nhưng mà… cô chưa từng làm bất kỳ chuyện thân mật nào với Phó Minh Tước.
Không nắm tay, hôn, ôm, lại càng không cần phải nói đến chuyên cùng giường chung Cối.
Hai người khách sáo không tưởng, nhưng cũng vô cùng hòa hợp.
Cô nghĩ đến quần áo còn chưa giặt, trong nhà vệ sinh không có quần áo của Phó Minh Tước, có lẽ là quên lấy xuống rồi.
Cô bèn đi vào phòng ngủ của anh ta, lúc đang tìm quần áo bẩn thì đột nhiên phát hiện phía sau giường còn có một gian phòng.
Đúng, là linh đường…
Lúc cô tỉnh lại chính là ở đây.
Nói đúng ra thì cũng không phải, mà là phật đường, bên trong thờ rất nhiều tượng Phật, mùi hương khói phảng phất.
Cô nghĩ rằng nếu như mình đã đến rồi thì nên thắp một nén hương, bái lạy thật nghiêm túc.
Dạo này tâm trạng của cô có chút không yên, cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Cô vừa mới thắp một nén hương, lúc chuẩn bị rời đi lại ngoài ý muốn liếc thấy bên dưới phật đường còn có thứ gì đó.
Hình như là ngăn kéo, có thể chuyển động.
Cô chỉ tò mò kéo một cái, không ngờ lại kéo ra một ngăn tủ vuông vức.
Tiếp tục kéo ra, dài khoảng bằng một người, giống như là… quan tài.
Chạm tay vào chỉ thấy vô cùng lạnh lẽo.
Cô gõ gõ tấm ván gõ, cũng không biết là chạm đến thứ gì mà tấm ván gỗ đột nhiên mở ra, lộ ra băng trong suốt ở bên trong.
Cô nhìn thấy một người…
Một người giống ý hệt cô!
Không, không giống, tiếp tục nhìn kỹ sẽ thấy có rất nhiều sự chênh lệch nhỏ.
Cô ấy là ai?
Hứa Minh Tâm sợ đến nỗi ngồi sụp xuống đất, một hồi lâu vẫn không đứng dậy được.