Hứa Minh Tâm cảm thấy trái tim hơi đau, cô vốn tưởng rằng mình đã chết lặng từ lâu.
Ở nhà họ Hứa mười tám năm, từ rất sớm cô đã biết mình là một kẻ dư thừa nhất, nhưng bây giờ cô mới phát hiện, mình không phải kẻ dư thừa, mà là trong mắt bọn họ, mình chưa từng tồn tại, cái kiểu không hề có ý nghĩa, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Cổ họng Hứa Minh Tâm tắc nghẽn, cô muốn khóc, nhưng lại không khóc được.
Cô nắm chặt bàn tay nhỏ, móng tay bấm sâu vào trong thịt, đau như kim châm.
Bọn họ hỏi han ân cần một phen, Hứa Văn Mạnh dịch dịch khóe mắt, lúc này mới nhìn sang Hứa Minh Tâm: "Con tới rồi à? Nghe nói vừa nãy con và đứa cháu gái nhà họ Trình xảy ra tranh chấp, sau này ở nơi công cộng, có thể không nói chuyện thì không nói chuyện, có thể không đắc tội người khác thì không đắc tội người khác, biết chưa?"
"Không phải lỗi của con, là cô ta..."
Hứa Minh Tâm còn chưa nói xong, đã bị Hứa Văn Mạnh cắt ngang: "Bố mặc kệ là lỗi của ai, mặc dù nhà họ Hứa và nhà họ Trình không phải mấy đời thân nhau gì, nhưng cũng có qua lại trên mặt làm ăn. Con bảo sau này làm sao bố làm ăn với nhà bọn họ được nữa? Có phải con cho rằng con và Cố Gia Huy đã có quan hệ, lại còn là con gái nuôi của nhà họ Ngôn, trong mắt con không còn người bố
này nữa đúng không?"
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, cô há miệng thở dốc, rất muốn biện giải gì đó cho mình.
Lúc trước, khi Hứa Văn Mạnh xin cô đi ăn cơm với con trai thị trưởng, ông ta nói năng thiện ý.
Nhưng sau khi lợi dụng mình xong, bây giờ lại hầm hầm giận dữ như thế này.
Đây chính là bố của cô!
"Con biết rồi."
Một lúc lâu sau, cô phun ra ba chữ, giọng nói có hơi lành lạnh.
"Con biết là tốt nhất, bố không hy vọng con chọc phải bất kỳ rắc rối nào cho bố. Lát nữa cả nhà chúng ta ngồi cùng nhau, tránh để người ta chê cười. Trở lại lúc tiệc rượu bắt đầu, con đi cùng bố tới chỗ ông Trình xin lỗi."
"Con không đi."
Hứa Minh Tâm thẳng lưng, nói từng câu từng chữ.
Hứa Văn Mạnh nghe thấy vậy thì nhíu chặt chân mày, bực mình nhìn cô.
"Văn Mạnh, nhìn con gái ông kìa, còn chưa gả vào nhà họ Cố đầu, đã dám nói cứng với ông rồi. Đúng là con gái lớn không ăn thua, cánh cứng cáp rồi, thì muốn bay!"
"Chú Hứa, mặc dù cháu là một người ngoài, nhưng cháu cũng không nghe nổi lời này nữa. Hứa Minh Tâm càng ngày càng ngang bướng rồi, quả nhiên sau lưng có người nâng đỡ thì khác luôn, dám ăn nói với bố mình như vậy."
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy thì cảm thấy nực cười.
Cô đã nói gì rồi?
Chỉ nói có ba chữ, biểu đạt thái độ của mình mà thôi, cô cũng không có nói lời gì đại nghịch bất đạo!
"Lâm An An, đây là chuyện nhà chúng tôi, có liên quan đến cô sao? Nhà cô sống ở bờ biển à, quản rộng như vậy, tôi phải cho cô phần thưởng hả?"
Tiểu vũ trụ của Hứa Minh Tâm hoàn toàn bùng nổ.
Bác trai bác gái nói đúng, Cố Yên nói đúng, Cố Gia Huy cũng nói đúng.
Người hiền bị người ta bắt nạt, ngựa hiền thì bị người cưỡi.
Mình chịu thua một lần, bọn họ liền cho rằng mình yếu đuối dễ bắt nạt.
Bây giờ cô sợ cái gì?
Là sợ nhà họ Ngôn không đủ gia đại nghiệp đại*. (gia đình lớn sự nghiệp lớn).
Hay là sợ người đàn ông của mình không thể ra mặt cho mình?
Cô dựa vào đàn ông đấy, thì sao?
Có bản lĩnh các cô cũng đi tìm người đàn ông như Cố Gia Huy mà dựa.
Cho nên, dựa vào đàn ông không có gì hổ thẹn cả, người đàn ông này là người mà mình tìm được bằng bản lĩnh!
Lâm An An nghe thấy lời này, cô ta tức lắm.
"Cô... cô nói lại lần nữa xem!"
Cô ta chỉ tay vào mũi Hứa Minh Tâm, khuôn mặt tức đến nỗi biến thành màu gan heo.
"Liên quan rắm gì đến cô?"
Bốn chữ chân ngôn, thật sự là oán trời oán đất, dùng hay, dùng được rồi!
"Cô... chú Hứa, nhìn con gái chú kìa, cô ta nói cái gì vậy? Nếu cái này mà truyền ra ngoài, còn tưởng là nhà họ Hứa không có giáo dưỡng đấy!"
Hứa Văn Mạnh nghe thấy câu này, sắc mặt khó coi.
Dù ít dù nhiều, ông ta vốn kiêng dè thế lực của Cố Gia Huy, với cả đôi vợ chồng ngang như cua không nói đạo lý của nhà họ Ngôn.
Nhưng giờ phút này, ông ta là một người chủ gia đình, làm một người bố, lại bị Hứa Minh Tâm ngang nhiên khiêu khích, vậy thì ông ta phải đứng ra nói chuyện.