Bà ta cũng từng có con, chưa kịp sinh ra đã mất nên đương nhiên bà ta hiểu được cảm giác đau đớn đến tê tâm liệt phổi này.
Minh Tâm tỉnh lại nhanh như vậy, khó khăn lắm mới bước ra khỏi bóng ma tâm lý đó, không ngờ còn vì vậy mà bị ghét bỏ.
Nhà họ Quý nuôi không ít người truyền tin, muốn biết mấy chuyện này đều rất đơn giản.
Úy Như không thích Minh Tâm, không ngừng xúi giục, tạo cơ hội cho Tạ Quế Anh.
Hai mươi ngày Minh Tâm mất tích này, Úy Như luôn để Tạ Quế Anh ở riêng với Cố Thành Chung, mục đích đã vô cùng rõ ràng.
Sống chết của Minh Tâm còn chưa biết, mà bà ta đã muốn tìm con dâu tiếp theo rồi, sao có thể có loại mẹ chồng như vậy chứ.
“Tạ Quế Anh không phải người ngoài, Tạ Quế Anh từ nhỏ. đã ở bên cạnh tôi, tôi là người hiểu con bé nhất, chắc chắn con bé tốt hơn Hứa Minh Tâm nhiều!”
“Ồ, vậy sao? Tốt hơn Minh Tâm nhà tôi, theo tôi thấy có mà là Cố Gia Huy không xứng với Hứa Minh Tâm nhà chúng tôi thì có. Ly hôn cũng được, tôi có rất nhiều tài sản, không phải bà coi thường Minh Tâm nhà chúng tôi mà là Cố Gia Huy không xứng, là nhà họ Quý chúng tôi chướng mắt nhà họ Cốt”
“Bà…”
Úy Như nghe được lời này, tức giận đến run rẩy cả người, thế nhưng lại không nói được câu nào hoàn chỉnh.
“Thấy bà trông có vẻ đoan trang chính trực như vậy nhưng không ngờ lại là loại người khiến người ta chán ghét!
Tôi sẽ mang Tạ Quế Anh đi, nếu nhà họ Cố muốn người thì bảo Cố Gia Huy tới, tôi ngược lại muốn xem cậu ta có gì hay ho để nói!”
Quý Thiên Kim lạnh giọng nói, sau đó xoay người rời đi.
Sau khi bà ta rời khỏi trung tâm thương mại, tin tức lập tức truyền tới tai Cố Gia Huy.
Quý Thiên Kim vừa trở về nhà, không ngờ Cố Gia Huy cũng đã tới nhanh như vậy, tiến vào muốn đòi người.
Tạ Quế Anh nghe thấy tin này vui mừng muốn phát điên, thậm chí còn nghênh ngang nhìn Quý Thiên Kim.
Đợi lát nữa có Cố Gia Huy chống Lưng, nhất định phải cho bà ta một bài học thích đáng mới được!
Quý Thiên Kim ngồi ngay ngắn trên sô pha, mà Tạ Quế Anh đang bị trói vào cây cột cẩm thạch ở phía sau lưng bà ta.
Miệng cô ta bị bịt lại, chỉ có thể phát ra những âm thanh nức nở thống khổ.
Trên mặt đây những dấu vết loang lổ của bàn tay, đến giờ vẫn chưa mất đi, trông không khác gì một cái đầu heo.
Cô ta nhìn thấy Cố Gia Huy tiến vào, kích động giấy giụa.
“Ôn àol”
Quý Thiên Kim nghe được tiếng nức nở, bực bội bịt tai lại.
Người giúp việc ngầm hiểu ý, quơ quơ tay trước mặt Tạ Quế Anh, trong nháy mắt Tạ Quế Anh đến thở cũng không dám thở mạnh nữa.
Quý Thiên Kim quả nhiên không làm theo cách bình thường, bắt nạt người nhỏ hơn, vung tay đánh người, không chút nào nhường nhịn.
Quả thật không khác gì một bao thuốc nổ, đụng một chút là phát nổ, đi tới đâu phát nổ tới đấy.
“Dì Thiên Kim, dì là bê trên của Hứa Minh Tâm, cháu và cô ấy cũng coi như là có tình nghĩa vợ chồng một thời gian, dì cũng là bề trên của cháu, theo quy củ cháu cũng phải gọi một tiếng dì…”
“Không dám.” . Googl𝓮 𝙩ra𝓷g 𝓷àу, đọc 𝓷gaу khô𝓷g q𝓾ả𝓷g cáo ﹟ 𝙩 r 𝓾 𝗆 𝙩 r 𝓾 у 𝓮 𝓷.v𝓷 ﹟
Anh còn chưa nói xong đã bị Quý Thiên Kim lạnh lùng ngắt lời.
“Tôi không dám có người cháu như cậu! Tôi chỉ muốn hỏi chút, cậu dùng thân phận gì để tới chỗ tôi đòi người?”