“Bàn bạc kỹ hơn đã, con sợ Quý Thiên Kim thật sự phát điên sẽ làm tổn thương mọi người.”
Tạ Quế Anh nghe được lời này, trái †im có chút run lên.
Bàn bạc kỹ hơn…
Là muốn kéo dài thêm sao?”
Vốn dĩ cô ta cho rằng, khiến Hứa Minh Tâm rời đi, thành công hạ thuốc Cố Gia Huy thì mọi chuyện có thể trót lọt xong xuôi.
Nhưng không ngờ, hiện giờ không tìm thấy Hứa Minh Tâm để ly hôn, nhà họ Quý còn gây trở ngại.
Cô ta vẫn muốn xảy ra chuyện gì đó với Cố Gia Huy để nắm được điểm yếu!
Nhưng…
Hiện giờ mọi chuyện lại càng trở nên khó khăn hơn.
Đúng lúc này, Khương Tuấn gọi điện thoại tới, nói mấy ngày nữa có buổi tiệc xã giao quan trọng, anh ta cần phải đích thân tham dự.
Tạ Quế Anh đứng gân đó, nghe được vài nội dung, hình như là đang bàn chuyện làm ăn kinh doanh với người phụ trách khu vực kinh tế Châu Á Thái Bình Dương.
Khách hàng như vậy, nhất định Cố Gia Huy sẽ nể mặt Nếu là tiệc xã giao, vậy thì chắc chăn không thể thiếu uống rượu.
Ánh mắt Tạ Quế Anh lóe lên một chủ ý gì đó.
Bữa tiệc xã giao diễn ra ba ngày sau đó, mấy ngày nay cơ thể Cố Gia Huy vẫn đang phải điều trị, sợ là không uống rượu được.
Mà Tạ Quế Anh cũng đã âm thầm dự tính.
Vết thương trên mặt cô ta dần lành lại, khôi phục như ban đầu.
Cô ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mình, lặng lẽ siết chặt tay lại thành nắm đấm.
Cô ta nhất định phải nghĩ cách để ngủ cùng Cố Gia Huy sau đó mang thai con của anh, con ruột đương nhiên là phải tốt hơn con nuôi rồi!
Bảy giờ Cố Gia Huy ra khỏi nhà, cô ta đi tới khách sạn trước, cải trang thành nhân viên phục vụ.
Cô ta có thuật thôi miên đặc biệt của riêng mình nên rất dễ trà trộn vào.
Cô ta đứng ở quầy bar khu vực lấy rượu, Cố Gia Huy ngồi ở ghế lô gọi một lọ Brandy và hai chai Lafite.
Cô ta đang chuẩn bị, không ngờ điện thoại di động lại đột nhiên vang lên, là Edward gọi điện tới.
Cô ta im lặng một lúc rồi nghe máy.
“Có chuyện gì vậy?”
“Nghe nói mấy ngày nay cô sống không tốt lắm, tôi chuẩn bị về thăm cô.”
“Không cần, không phải anh đi tham gia buổi diễn thuyết học thuật sao?
Không cần phải trở về.”
Từ lần trước sau khi thẳng thắn thừa nhận, Edward bèn cố ý tránh mặt cô ta, đó cũng là điều cô ta muốn.
Cô ta ước gì có thể đoạn tuyệt quan hệ với anh ta.
“Tôi rất lo lắng cho cô, tôi nghe nói cô bị thương…”
“Được rồi!”
Edward còn chưa nói xong, Tạ Quế Anh đã không kiên nhãn ngắt lời.
“Nếu anh đã biết tôi sống không được vui vẻ gì vậy thì đừng cố bào bới vết sẹo của tôi ra nữa! Tôi nó cho anh biết, con mụ khốn kiếp đó cho tôi mấy bạt tai, sớm hay muộn tôi cũng sẽ phải báo thú! Ai nợ tôi cũng sẽ phải trả cho sạch sẽ!”
Cô ta tức giận nói.
“Tạ Quế Anh… Cô là bác sĩ, nhưng chính cô lại bị bệnh rồi…”
Anh ta đang nói thì điện thoại truyền đến tín hiệu bận.