“Họa mi?”
Cô nghe thấy tiếng chim kêu rất ngọt ngào, ngẩng đầu nhìn lại thì nhìn thấy một con họa mi nho nhỏ.
Nó đập cánh vài vòng sau đó rơi xuống trúng vai của cô, cô nhẹ nhàng chải chuốt lại bộ lông cho nó.
Tò mò cô đưa tay tới, không nghĩ đến nó sẽ hoạt bát mà nhảy nhót lên.
“Tại sao nó lại không sợ con người?”
“Trong rừng có một nhà huấn luyện thú, những thứ này đều là tác phẩm của ông ta.”
Nghe như thế hai con mắt của Hứa Minh Tâm sáng lên.
Lễ vật này không khỏi rất mới lại “Những bông hoa và thực vật kia là ở đâu? Khí hậu ở đây tốt cũng không thể sản sinh ra nhiều như thế?”
“Ừ, còn có thầy chuyên môn lâm viên chăm sóc.”
“Cái này chính là lễ vật tặng cho tôi ư?”
“Gn có.
“Còn có?”
Cô có chút kinh ngạc, những thứ này làm cho cô rất thích, không nghĩ đến còn có thứ khác.
Không thể nhịn được cô có chút chờ mong, tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều, sự lo lắng của mấy ngày nay cũng tan biến.
Đi đến nơi này, rời xa trần thế huyên náo ồn ào kia, rời xa nơi con người cứ lừa gạt nhau, âm mưa tính toán hại nhau.
Vạn vật của trời đất, tựa như có thể bình an chung sống với nhau.
Cô đi theo sau lưng Diên, trên đường nhỏ giãm phải một cục đá nhỏ, càng đi sâu vào bên trong, cây cối càng trở nên rậm rạp.
Bởi vì đã vào mùa thu, những chiếc lá khô trên cây rơi xuống cộng thêm ánh nắng của mặt trơi chiếu vào nhìn rất chẳng chịt giống như những tấm màn đang phát sáng.
Gió thổi xào xạc, sương trắng dần dần tản ra.
Bọn họ cuối cùng cũng dừng lại.
Hứa Minh Tâm kinh ngạc nhìn ngôi nhà trên cây ở trên đỉnh đầu, nửa ngày cũng không phát ra âm thanh.
“Gái này là…”
Cô che miệng lại, thật sự rất kinh ngạc.
“bi lên đó xem một chút.”
Cậu ta dịu dàng nói, thanh âm có chút thanh tao, phảng phất trong sương mù, cả người giống như chàng Hoàng tử từ trong truyện cổ tích đi ra.
Cô tranh thủ thời gian đi theo phía sau cậu ta, giãm lên tấm gỗ trên cầu thang mà đi, đi trước cậu một bước vào trong.
Phòng sách được dựng lên nhờ vào ba nhánh cây lớn của cành cây, xung quanh rõ ràng đã từng tu bổ qua, nhìn ra mười phần khác biệt.
Trên đầu là một cái cửa sổ bằng kính rất lớn dùng để lấy ánh sáng, khi màn đêm buông xuống, có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Trong nhà gõ có đầy đủ tất cả mọi thứ, phân ra phòng khách, phòng ngủ chính, đèn và cả phòng vệ sinh, trên mặt đất trải thảm nhung bằng tơ, không thể chờ đợi được cô cởi chân trần rỗi giãm lên, rất mềm mại và ấm áp.
Cô vốn tưởng rằng nếu ở sâu trong rừng thì việc cung cấp nước cung cấp điện rất khó khăn, nhưng không nghĩ tới ở đây có đầy đủ tất cả mọi thứ.
“Đây làm có có thể làm ra được?”Chương 270