Cô rất muố nói với Cố Gia Huy những tủi thân của minh, nhưng bây giờ cô không biết nên liên lạc với anh thế nào.
Vì sao chuyện lại thành ra thế này.
Người chồng yêu thương sâu đậm mình, bây giờ lại trở thành một người xa lạ.
Còn người kia, lại yêu mình, trở thành một xiềng xích, trói buộc bước chân của côi Yêu và được yêu đều sai cả sao, rốt cuộc cô làm sai chỗ nào, ông trời sao lại giày vò cô như vậy!
Cô nằm dưới đất cuộn người lại, ôm chặt lấy chính mình.
Cô mệt rồi, cô sợ mình sẽ chịu không nổi nữa rồi.
Cô rất muốn biến thành một con rùa, có thể thu đầu lại, giả vờ như không hề có chuyện gì xảy ra cả.
Nhưng chuyện này… vì sao lại trở thành thế này.
Cả một ngày Diên cũng không đến quấy rầy, còn cô vấn cứ nằm trong căn nhà gỗ đó, điện thoại vẫn có tín hiệu, nhưng không ai liên lạc với mình cả.
Trong tủ lạnh toàn là đồ tươi ngon, còn có một chú sóc mang đến hai quả tùng.
Cô một mình ăn cơm, xem một bộ phim truyền hình nhàm chán.
Bên tai nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang, có thể nhìn thấy cả ánh mặt trời, đợi đến khi hoàng hôn dần buông xuống, có thể đi ngắm sao.
Như Diên đã nói, đây thật sự là một nơi ẩn náu rất tốt, được thiết kế riêng dành cho cô ấy.
Chẳng phải cô khao khát muốn tránh xa tất cả tranh chấp sao, trải qua một cuộc sống cơm no áo ấm, an nhàn không phải sao?
Khi màn đêm buông xuống, cô nằm trên thảm ngắm sao, cũng không biết ngôi sao nào được đặt theo tên của mình.
Diên rất có tâm, thật ra cậu ấy chỉ cần một câu chúc phúc, bản thân đã rất vui rồi.
Nhưng cứ hết lần này đến lần khác, anh lại quá đặt nặng nó.
Có lẽ cô không nên sống ở London, trốn chạy sẽ không thể nào giải quyết được vấn đề.
Cô nên quay lại tìm Cố Gia Huy nói rố mọi chuyện.
Đợi đáp án của anh ấy, chỉ bằng mình tự đi tìm đáp án còn hơn!
Tôi lấy lại dũng khí, gọi điện thoại cho Quý Lưu Xuyên, bảo anh ta đến đón mình.
Ba tiếng sau, Quý Lưu Xuyên đến, đưa cô đi.
Lúc lên máy bay rời đi, cô đã gửi tin nhăn cho Diễn.
Phải mất một lúc lâu mới chỉnh sửa lại viết được một đoạn hoàn chỉnh.
“Cảm ơn món quà của anh, cả ngày hôm nay tôi đã rát vui. Chuyện tình cảm tôi không thể đáp lại được, cũng không có cách nào gắng gượng. Tôi không biết sau này tôi và Cố Gia Huy có đến được với nhau không, nhưng tôi vẫn luôn hy vọng như thế. Tôi yêu anh ấy, tôi không dám để cậu ở bên tôi, nhưng tôiy vọng anh đừng ép tôi.”
“Diên, anh có thể hận tôi, nhưng tôi sẽ không hận anh, chán ghét anh. Nếu như cậu gặp phải nguy hiểm gì, tôi vẫn sẽ vì anh mà lên núi đao, xuống biển lửa. Tôi muốn quay lại tìm Cố Gia Huy để hỏi cho rõ, hy vọng lần sau chúng ta gặp lại, anh sẽ có được tình yêu của chính mình.”
Sau khi viết xong, cô gửi đi, cảm thấy rất nhẹ lòng.
Một lần nữa cô đặt chân xuống sân bay Đà Nẵng, lúc xuống máy bay, tâm trạng của cô cũng không biết nặng nề hay giải thoát nữa.
Quý Lưu Xuyên vì công ty nên không thể nào rời khỏi London được.
Nhưng cô không hề cô đơn, thoáng cái cô đã nhìn thấy rất nhiều người quen.
Anh Ngôn Hải, dì Quý Thiên Kim, ông chú Ảnh Họa Bì và cả Quý Khiêm, Quý Cảnh An.
“Mọi người đến cả rồi sao?”
Cô hơi kinh ngạc.