Hứa Minh Tâm ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu, ngập nước.
Nhưng... lại không có một giọt nước mắt nào rơi xuống.
Cố đã hoàn toàn tuyệt vọng với hai chữ tình thân này rồi.
"Mày hỏi tao tại sao lại bên trong bên khinh ư? Tao nói cho mày biết, bởi vì mày là nỗi ô nhục của tao! Chỉ có An Kỳ mới là niềm kiêu hãnh của tao. Cho dù bây giờ mày có Cố Gia Huy và nhà họ Ngôn chống lưng cho, thì trong mắt tạo, sự chán ghét dành cho mày cũng sẽ không thay đổi!"
Nỗi nhục...
Hai chữ này rơi sâu vào trong óc, giống như gai nhọn, đâm vào tim, để lại lỗ thủng.
Máu tươi đầm đìa, không thể khép lại.
Thì ra cô là nỗi nhục, là nỗi nhục của nhà họ Hứa.
Bọn họ có thể khinh thường mình, nhưng cô không thể thiếu tự trọng!
Người khác không thương mình, cô phải càng thượng bản thân hơn.
Hứa Minh Tâm hít thở sâu một hơi, tích góp sức lực toàn thân, đứng lên khỏi sàn nhà.
"BỐ, con biết rồi. Con là nỗi nhục của nhà họ Hứa, vậy sau này vinh nhục của con, cũng không có quan hệ với nhà họ Hứa. Bố, con có thể đi tham dự cùng bố, làm ra vẻ trước mặt tân khách. Nhưng bố bảo con đi xin lỗi, không có khả năng!"
"Mày... tao thấy mày lật trời rồi! Còn dám dùng giọng điệu như thế nói chuyện với tao!"
Hứa Văn Mạnh vẫn còn muốn dạy dỗ Hứa Minh Tâm, nhưng lại bị Trần Hiểu Vân kéo lại.
"Được rồi, Văn Mạnh, ông cần gì phải tức giận với một đứa không quan trọng?"
Bà ta âm thầm nháy mắt với Hứa Văn Mạnh, để ông ta bình tĩnh lại, tuyệt đối đừng bị cơn giận làm choáng váng đầu óc.
Nếu làm tổn thương Hứa Minh Tâm chỗ nào, chắc chắn Cố Gia Huy sẽ tới gây sự.
Hứa Văn Mạnh bị kéo như thế, cũng bình tĩnh lại, ông ta hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Minh Tâm, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Trần Hiểu Vân vội vàng đuổi theo.
Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại ba người.
Lâm An An khoanh tay trước ngực, nhìn cô với vẻ đắc ý.
Thấy Hứa Minh Tâm chật vật sa sút, trong lòng cô ta vui lắm.
Hứa An Kỳ thì lại liếc mắt, lẩm bẩm: "Tự làm tự chịu, còn thật sự cho rằng mình đã bay lên đầu cành làm phượng hoàng rồi, tỏ vẻ cái gì? Cũng không sợ sau này rớt xuống, mất mặt xấu hổ à."
Hứa Minh Tâm cảm thấy bọn họ giống như đang xem chó nhà có tang.
Đúng là cô thảm hại, nhưng cô không sai.
Sở dĩ, hiện tại cô sẽ chịu đòn, là bởi vì cánh chim của cô chưa cứng, cô vẫn chưa đủ mạnh.
Rồi sẽ có một ngày, cô sẽ mạnh mẽ.
Chẳng mấy chốc, hôn lễ đã bắt đầu, mà du thuyền cũng đã lái đến giữa biển.
Vùng biển này là của nhà họ CỐ, mọi người có thể thả câu, cũng có thể nhìn thấy đàn cá cả đàn cả lũ nhảy lên, có thể nói là cảnh rất lớn.
Giữa ba chiếc du thuyền còn là cây cầu, mọi người có thể tùy ý đi lại.
Mà khách mời quan trọng, đều ở trên du thuyền giữa.
Ca khúc cử hành hôn lễ vang lên, trên biển kinh khí cầu bay lượn trên đỉnh đầu.
Từng đợt cánh hoa hồng rơi xuống, vậy mà lại là một cơn mưa hoa hồng.
Người nhà họ Hứa cùng có mặt, Hứa Văn Mạnh nắm tay Hứa An Kỳ.
Hứa Minh Tâm theo sau Trần Hiểu Vân, còn phù dâu và hoa đồng thì ở bên cạnh.
Mắt thấy sắp bước lên thảm đỏ, vậy tiếp theo chính là chuyện của Hứa Văn Mạnh rồi.
Cô đang chuẩn bị ngồi vào chỗ ngồi tân khách bên cạnh Trần Hiểu Vân, không ngờ vừa quay người lại, đột nhiên đằng sau truyền tới một cỗ lực cản.
Cô bất ngờ không kịp phòng bị, ngã mạnh xuống đất.
Có người giẫm lên làn váy cô!
Cô té ngã, mọi người đều nhìn sang đây, rồi cười phá lên.
Mặt Hứa Minh Tâm lập tức đỏ bừng, cô vội vàng đứng lên.
Cô không dám ngẩng đầu, không dám nhìn mặt những tân khách đó.
Trần Hiểu Vân ghét bỏ Hứa Minh Tâm mất mặt, bà ta vội vàng giữ cánh tay cô lại, nhưng còn bóng tối nhéo mạnh vào cánh tay cô.