Một tấm biển cảnh báo đã được treo trong nhà vệ sinh nam, ý chỉ rằng bên trong đang bị hỏng.
Cô buồn bực, thậm chí không suy nghĩ, đẩy cửa bước vào…
Vừa bước chân vào thì bất thình lình một luồng sức mạnh ập tới túm chặt cổ tay cô, kéo mạnh cô vào trong vòng tay ấm áp, vững chãi.
Cánh cửa nhà vệ sinh nam đóng sầm lại.
Thân hình nhỏ nhắn và yếu ớt của cô dựa lên cánh cửa gõ, đầu óc choáng váng, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đôi môi đã bị lấp đầy.
Cô trợn tròn mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú vô cùng quen thuộc, tim giật thót.
Nụ hôn của người con trai mạnh mẽ nóng bỏng, như thiêu đốt con người.
Cô quên cả việc đáp lại, hoàn toàn để mặc cho anh làm chủ.
Cô còn đang ngẩn ngơ thì bị anh căn khẽ vào môi, lúc này cô mới hoàn hồn lại.
Nhưng vẫn không đáp trả, mà…
nước mắt giàn giua.
Bàng hoàng nhận ra cô đang khóc, Cố Gia Huy đứng lặng người.
Anh buông cô ra, nhìn cô đắm đuối.
Đầu ngón tay ấm áp vuốt ve gò má cô, và nói: “Anh xin lỗi đã làm em buồn, làm em phải rơi nước mắt, anh thực sự đáng chết muôn vạn lần.”
Hứa Minh Tâm nức nở không nói được nên lời, cổ họng như bị nhét bông gòn, ứ nghẹn lại cực kì khó chịu.
Đau rát như bị hóc xương.
Cô không biết mình nên gật đầu hay là lắc đầu, nước mắt rơi lã chã như mưa tuôn xối xả.
Cố Gia Huy cất tiếng thở dài ai oán, ghé sát lại gần, dùng đôi môi hôn đi dòng nước mắt của cô.
“Anh đáng chết muôn vạn lần.”
Từng lời từng chữ anh nói sâu nặng không tả xiết.
Cuối cùng, Hứa Minh Tâm đã lấy lại được giọng nói của mình.
“Tại sao lại gạt em? Tại sao lại muốn đưa em tới chỗ Diên? Tại sao không nói cho em biết tất cả? Tại sao…
Anh hề không nói cho em biết rằng anh rất đau khổ, anh rất khó chịu, rằng anh cũng cần có em?
“Tại sao? Tại sao?”
Sự tủi hờn dồn nén đến tận phút giây này bất ngờ bùng nổ, từng nắm tay cô đấm mạnh vào lồng ngực anh.
Vốn dĩ anh định gắng gượng chịu đựng, nhưng lại không kìm được ho lên húng hắng.
Nghe thấy tiếng ho, cô bỗng hốt hoảng, nhớ lại lời Ngọc Vy nói, nguyên khí của anh bị tổn thương nặng nề.
Cô lo lắng võ lưng cho anh, để cơn ho dịu đi.
“Anh không sao chứ? Anh đừng dọa em, Cố Gia Huy…”
Cô còn chưa kịp nói hết câu, Cố Gia Huy đã một lần nữa áp môi hôn.
Còn mạnh mẽ, hung hăng hơn lần vừa rồi.
Ban đầu, cô còn định vùng văng đẩy ra, nhưng nghĩ tới tình trạng sức khỏe của anh, lại không đành lòng.
Cuối cùng… chân tay đành buông xuôi, mặc cho anh làm mưa làm gió.
Nụ hôn này kéo dài rất rất lâu.
Mãi anh mới chịu buông ra.