Cô quay lại và nhìn thấy người đến chính là Tạ Quế Anh.
“Sao thế? Chưa đi à?”
“Tôi nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện đàng hoàng.” Hai tay Tạ Quế Anh ôm ngực, không còn vẻ dịu dàng như trước, hiện tại tràn đầy độc đoán cùng thù địch.
Cô ta ngạo nghề hếch cằm lên và kiêu ngạo mà nhìn Hứa Minh Tâm như thể cô ta đã là người chiến thắng.
“Hình như tôi không có chuyện gì để nói với cô.”
Cho dù lúc này trong lòng Hứa Minh Tâm khó chịu khủng khiếp giống như bị hàng ngàn con kiến ăn thịt, nhưng trên khuôn mặt cô vẫn bình thản thoải mái, thậm chí khóe miệng còn nhếch lên một nụ cười chế giêu, có vẻ như Tạ Quế Anh là một tên hề đang nhảy nhót và cô không quan tâm đến điều đó chút nào.
Con người ta đều sẽ từ từ trở nên mạnh mẽ, nếu trước mặt kẻ địch mà lại †ỏ ra một chút đau lòng thì có nghĩa là mình đã thua cuộc rồi.
Con người hiền lành thì sẽ bị người khác bắt nạt, còn con ngựa ngoan ngoãn thì sẽ bị người ta cưỡi lên.
Cô từng trải qua hết lần này đến lần khác như thế, và bây giờ… cô đã có thể bình tĩnh đối mặt.
Tạ Quế Anh tỏ ra khó chịu trước vẻ ngoài bình thản của cô.
Rõ ràng là cô đã thua triệt để, nhưng mỗi lần Tạ Quế Anh nhìn thấy cô thì lưng của cô lại luôn thẳng tắp.
Khuôn mặt dường như được lấp đầy bằng bê tông cốt thép, vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ sụp đổ.
Nhưng cô ta chỉ muốn nhìn thấy Hứa Minh Tâm khóc lóc thảm thiết và thất bại thảm hại, như thế thì cô ta mới có được cảm giác sung sướng khi chiến thăng.
Nhưng cô ta không ngờ rằng Hứa Minh Tâm sẽ vực lại tinh thần nhanh chóng như vậy, thật sự là khiến người ta hận đến nghiến răng!
Cô ta vấn nhớ cái tát của Quý Thiên Kim, nó nhắc nhở cô ta rằng cho dù Hứa Minh Tâm và Cố Gia Huy thật sự ly hôn, nhưng với sự ủng hộ của nhà họ Ngôn và nhà họ Quý thì cô cũng sẽ không thua thiệt quá nhiều.
Nhưng cô ta thì khác, cô ta chỉ có thể buông tay và đặt hết hy vọng vào Cố Gia Huy.
Vậy nên… cô ta ghen tị.
Sự ghen tị sâu sắc như một con rắn cứ xoay tròn trong lòng, càng ngày càng lớn lên trong lòng cô ta.
Cô ta nóng lòng muốn giết Hứa Minh Tâm.
“Hứa Minh Tâm, chắc là cô đã biết rằng tôi đang yêu đương với Cố Gia Huy. Trong mắt anh ấy chỉ có tôi mà không hề có sự tồn tại của cô. Cho dù cô vẫn không muốn ly hôn cũng không thể thay đổi sự thật này. Tôi khuyên cô nên làm quen với chuyện này, đừng gây ra chuyện gì khó coi, đến lúc đó đừng trách tôi không nể mặt cô.”
“Tôi ngoại tình với người khác, còn Cố Gia Huy cũng đã tìm được tình yêu mới trong thời gian ngắn như vậy.
Một khi tin tức này lan truyền ra ngoài thì cô nghĩ Cố Gia Huy sẽ ít bị ảnh hưởng hơn tôi sao? Vì danh tiếng của nhà họ Cố thì anh ta sẽ không làm vậy đâu. Vậy nên cô hoàn toàn chẳng làm được gì tôi, cho dù tôi có ly hôn thì hai người cũng không thể ở cùng nhau, ít nhất cũng không phải trong thời gian ngắn. “
“Gia Huy đã hứa với tôi rằng anh ấy sẽ tổ chức một cuộc họp báo để tiết lộ mối quan hệ của chúng tôi!”
Tạ Quế Anh đặc thắng nói.
“Ồ? Nếu đã như vậy thì tôi sẽ không ly hôn. Tôi sẽ từ từ khởi kiện ly hôn với anh ta! Khiến cho mọi người đều biết chuyện này, dù sao tôi cũng không sợ xấu mặt.”
“GIÓ…
Tạ Quế Anh tức giận đến đỏ bừng mặt, chỉ vào cô mà hung tợn liếc mắt một cái.
Cô ta vốn đang vô cùng tức giận thì chợt nghĩ ra điều gì đó và mỉm cười.