Có cắn chặt răng, giờ phút này chỉ có thể nhịn.
Nếu mà nháo lớn, sẽ chỉ khiến mình càng thêm xấu hổ.
Cô quay đầu lại nhìn về phía Lâm An An, cô ta mỉm cười nhìn mình, tựa như chuyện vừa nãy không phải cô ta làm.
"Cô nhìn tôi làm gì, muốn ăn tôi à?"
Lâm An An đắc ý nói.
Hứa Văn Mạnh bất mãn quay đầu lại: "Con còn ngại chưa đủ mất mặt hả? Hiểu Vân, mau kéo nó xuống đi."
Trần Hiểu Vân nhanh chóng đưa Hứa Minh Tâm đi.
Mà ở phía trước tân khách bên này nhất, ngồi ở ghế tân khách quan trọng nhất, tất nhiên là người nhà họ Cố.
Bởi vì khoảng cách xa, Cố Gia Huy không biết đã xảy ra cái gì, anh chỉ biết cô vợ nhỏ của mình bị ngã trên mặt đất, những người còn lại đều đang chê cười cô.
Cố Gia Huy siết chặt nắm đấm, cố nén xúc động muốn đi qua đỡ cô dậy, anh lạnh giọng nói: "Buồn cười lắm sao?"
Thanh âm không to, nhưng lại đặc biệt thâm trầm u lãnh, truyền vào trong tai mọi người, mọi người lập tức lặng ngắt như tờ.
Thế giới, dường như cũng yên lặng vài phần.
Hứa Minh Tâm ngồi bên trái, Cố Gia Huy ngồi bên phải, ở giữa cách một cái lối đi nhỏ.
Cố Gia Huy hoàn toàn không có tâm trạng xem hôn lễ, toàn bộ suy nghĩ của anh đều đang ở chỗ Hứa Minh Tâm.
Cô... hình như không vui.
Cúi mặt, cũng không nhìn bất kỳ người nào, bàn tay nhỏ đặt trên đầu gối, không ngừng nắm quần áo.
Cô nhóc chịu uất ức rồi!
Cố Gia Huy muốn đứng lên, nhưng không ngờ bị Cố Gia Bảo ngăn lại.
"Bây giờ con qua đó cũng vô dụng, trước mắt bao người, con muốn làm cái gì?"
"Nếu đã đồng ý chờ hai năm, hai năm này con phải nhẫn nhịn"
Cổ Gia Huy nghe vậy thì cắn chặt răng, ngồi xuống một lần nữa: "Mặc dù con không thể ra tay bên ngoài, nhưng muốn làm gì trong tối thì bố cũng không ngăn cả. Nhà họ Hứa là thông gia. Hai cô con gái đều là con dâu của nhà họ Cố ta, bố sẽ không bên trong bên khinh. Nhưng nếu như Hứa Văn Mạnh không xử lý được công bằng, vậy thì cứ ra mặt cho Hứa Minh Tâm ở những chỗ khác, nhưng mà... dù sao đối phương cũng là bố vợ con, phải khách khí một chút."
"Trong tối cướp vài vụ làm ăn, không có việc gì thì đi dọa nạt một chút, thường thường là được rồi, đừng quá quá."
"Bố, bố có vẻ rất có kinh nghiệm?"
Cố Gia Huy nhíu mày nói.
"Ây, thời trẻ cũng từng làm không ít chuyện xấu, toàn là kinh nghiệm yêu đương, không nhắc tới nữa! Đợi hôn lễ kết thúc, sau khi kết thúc con nhanh chóng đi an ủi người phụ nữ của con
đi."
"Vâng."
Cố Gia Huy gật đầu.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Cổ Gia Huy chỉ cảm thấy thời gian cực kỳ giày vò.
Mục sư nói xong lời thề, sau khi trao nhẫn, quy trình của hôn lễ này cũng xem như được rồi.
Sau đó chính là hôn môi và ném hoa cưới.
Người bắt được hoa cưới, chính là người kế tiếp kết hôn.
Lúc này Hứa Minh Tâm mới ngẩng đầu lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!