Cho rằng cô đã mắc phải thói kiêu căng của người giàu có, trở nên ngạo mạn và không làm tròn nghĩa vụ.
Hứa Minh Tâm không thèm nhìn đến đống tin tức lộn xôn kia, cô trực tiếp tắt điện thoại.
Cô lại tiếp tục dậy sớm vào ngày hôm sau, coi như không có chuyện gì xảy ra và vân đến cửa hàng để giúp đỡ như thường lệ.
Tuy nhiên, nhà họ Quý thấy cô như vậy thì trong lòng rất lo lắng, nhưng họ lại ngầm giữ im lặng vì họ tin rằng cô có thể xử lý được.
Hứa Minh Tâm đang kiểm tra sổ sách trong cửa hàng thì ngoài cửa lại đột nhiên vang lên tiếng động cho thấy rằng có người đang đến.
Cô nghĩ đó là Ngôn Hải, nhưng không ngờ lại là…
Người đến hóa ra lại là phu nhân.
Bà tự do thoải mái đi lại mà không mai theo ai bên cạnh, bộ dạng không giống như trước đây lúc nào cũng cần có người bên cạnh chăm sóc nữa.
Hứa Minh Tâm hơi nhíu mày, cũng không biết phu nhân tới tìm mình, Cố Gia Huy có biết chuyện này không.
Cô đứng dậy chào hỏi, tiến lại gần bà nói: “Mẹ, mẹ tìm con…”
Cô chưa kịp nói xong thì không ngờ phu nhân chợt giơ tay, một lời cũng không nói liền giáng cho cô một cái tát.
Hứa Minh Tâm bỗng chốc sửng sốt, lúc đầu cô rất bất ngờ nhưng cô chợt hiểu ngay lập tức.
“Người đến thì không có ý tốt, người có ý tốt thì không đến, vì vậy phu nhân đến đây là để trả thù cho Tạ Quế Anh.
Hôm qua cô tát cô ta một cái, hôm nay phu nhân liền đến đây cho cô một bạt tai.
Đúng là một chút cũng không chịu thiệt!
Cô thở ra một hơi trầm khàn, đứng thẳng người dậy.
“Mẹ chồng, người làm vậy là có ý gì?”
“Đừng gọi tôi là mẹ chồng, tôi không có đứa con dâu đáng xấu hổ như oô.
Trong lòng tôi Quế Anh chính là con dâu của nhà họ Cốt”
“Không cần biết mẹ có đồng ý hay không, nhưng trên pháp luật con vấn là người của nhà họ Cố. Mẹ là bề trên, cái tát này con sẽ không so đo với mẹ nữa.
Mẹ từ đâu đến đây thì về lại đó đi, con gọi xe để người đưa mẹ về, miễn việc trên đường không an toàn.”
Hứa Minh Tâm đè nén lại uất ức, dù sao bà ấy cũng là mẹ của Cố Gia Huy.
Cho dù bản thân có lửa giận ngập trời cũng chỉ có thể tự mình dập tắt nó.
Phu nhân lạnh lùng nhìn cô, căn bản không thèm đếm xỉa tới lời của cô, cứ thế tiến thẳng đi vào.
Bà ấy lật bàn, đập vỡ bình hoa sau đó còn đập vỡ luôn bể cá cảnh của cô.
Nước ào ào chảy xuống, cá trên mặt đất vân còn đang vãy đuôi.
Nhà hàng phương Tây vốn dĩ được trang hoàng lộng lẫy bỗng chốc biến thành một mớ hỗn độn.
Nhân viên phục vụ lao ra định ngăn bà ấy lại nhưng bị Hứa Minh Tâm ngăn cản.
“Để bà ấy đập, lát nữa tính hóa đơn rồi tới đòi chỗ Cố Gia Huy. Còn nếu không đưa sẽ công khai với giới truyên thông. Mẹ chồng không vừa ý con dâu, đến nhà hàng của con dâu để gây sự.”
Hứa Minh Tâm nghiến răng, gắn từng chữ.
Phu nhân nghe được câu này thì vô cùng tức giận, mặt bỗng đỏ bừng.
Bà ấy sải bước tiến lên phía trước, vốn dĩ muốn đánh một lần nữa nhưng bị Hứa Minh Tâm dùng sức giữ chặt.
Bà ấy lớn tuổi rồi làm sao có thể là đối thủ của cô.
“Cô… Cô buông ra! Cô là đồ không có gia giáo, cái thứ dám đắc tội với người bề trên.”