Đợi mọi người đều đi vào hết, cửa phòng bệnh đóng lại, lúc này trên hành lang chỉ còn lại hai người họ.
“Cố Gia Huy, em…”
Cô còn chưa nói xong, Cố Gia Huy đã sải bước tiến về phía trước, trực tiếp nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào cầu thang an toàn bên cạnh.
Bên trong hơi tối, nhưng cửa sổ lọt qua chút ánh sáng có thể nhìn rõ một chút.
Chỉ là khuôn mặt của anh ấy ở ngược sáng, nhìn vào có chút mờ mịt.
Cô không biết lúc này Cố Gia Huy đang nghĩ cái gì, có phải đang rất hận cô không.
Cô tiến lên, giơ bàn tay nhỏ bé ra muốn năm lấy tay áo anh. Nhưng không ngờ được người đàn ông này lùi lại vài bước, vội vàng kéo ra khoảng cách với CÓ?
Cảm nhận được sự xa lánh của anh, cô đứng sững sờ tại chỗ, hai chân cứ như đeo chì, làm thế nào cũng không động đậy nổi dù chỉ một chút.
Vốn dĩ cô nghĩ rằng mình vẫn có thể nhân nhịn được sự oan ức, sẽ không rơi nước mắt trước mặt anh, không để cho bản thân thể hiện ra vẻ đáng thương.
Nhưng….
Nhưng vì hiện tại anh lùi lại mấy bước, những cảm xúc đã cố gắng kìm nén của mình không giữ nổi nữa, nước mắt cứ thế tí tách rơi xuống.
“Em xin lỗi… thật sự rất xin lỗi, em không phải cố ý…”
“Anh đã xem camera giám sát rồi.”
Giọng nói trầm thấp và khàn khàn của Cố Gia Huy truyền đến bên tai.
“Anh biết không phải là em, anh đã cho Khương Tuấn xác minh ngay từ đầu, sở dĩ em thừa nhận là vì muốn bảo vệ cho nhân viên của em, em sợ bố sẽ không bỏ qua cho cô ấy.”
“Anh… anh đều biết cả rồi.”
“Bởi vì anh biết em sẽ không làm tổn thương tới mẹ, em yêu anh, sẽ không làm tổn thương tới mẹ của anh.”
“Vậy anh… tại sao?”
Hứa Minh Tâm hai mắt ngấn lệ, nhìn anh khó hiểu.
Tại sao anh lại tránh xa cô?
Cố Gia Huy đau đớn nhắm mắt lại, cố gắng hết sức để áp chế tác dụng của thuốc.
Anh sợ bản thân sẽ không khống chế nổi, cho nên… bạo phát trước.
Anh đột nhiên quay người, siết chặt nắm đấm nên một cú thật mạnh lên tường.
Bụi tường trắng rơi lả tả trên đất, có thể thấy được cú đấm này mạnh tới cỡ nào.
Âm thanh nặng nề đó thực làm người chấn động.
Hứa Minh Tâm lòng bỗng hoảng hốt, lập tức tiến lên muốn xem xét vết thương của anh nhưng anh vân cứ lùi lại.
“Không được qua đây!”
Lời nói này vô cùng nghiêm khắc, còn mang theo chút mắng mỏ.
Cô đứng im tại chỗ.
“Rốt cuộc… rốt cuộc có chuyện gì, tại sao anh không cho em tiến lại gần?”
“Anh sợ sẽ làm tổn thương em, thuốc gây ảo giác của Tạ Quế Anh quá mạnh. Cô ta muốn anh sinh ảo giác, nghĩ rằng bản thân anh đã yêu cô ta sâu đậm, anh… tâm trạng của anh rất không ổn định, một khi chuyện nặng nề như vậy xảy ra, anh rất khó kiểm soát tình hình bằng lý trí của mình, rất dễ dàng bị lôi kéo bởi tác dụng của thuốc.”
“Anh sợ…. anh sợ sẽ không khống chế nổi, đem tất cả những cảm xúc tiêu cực bộc phát hết lên trên người em.
Anh… anh không thể làm tổn thương em… mẹ cũng là do Tạ Quế Anh, mới đi tìm em, chuyện này anh không có cách nào đứng về phía em, cũng không có cách nào bào chữa cho mẹ…”