Cô nhẹ nhàng nói mà không quay đầu lại, sau đó trực tiếp rời đi.
Chú An còn muốn nói giúp cho ông chủ, nhưng khi nghe được câu nói của Hứa Minh Tâm thì nhất thời không nói được gì nữa.
Đúng, gương đã vỡ thì khó mà hàn gắn được, cái tát này đã làm trái tim cô lạnh lẽo.
Hứa Minh Tâm lên tâng hai, đứng trước phòng ngủ chính nhưng lại không có dũng khí mở cửa.
Cô đặt tay lên nắm cửa, cầm lên rồi đặt xuống, lại do dự hết lần này đến lần khác.
Rõ ràng là trên đường đến đây, cô đã rất dứt khoát và không hề chân chừ.
Nhưng tại sao đến lúc này cô lại cảm thấy rụt rè?
Bởi vì… cô không biết phải đối mặt với Cố Gia Huy như thế nào.
Cô thở dài thườn thượt nhận ra mình chẳng thể làm được, đang có ý định bỏ chạy nhưng không ngờ cánh cửa lại mở ra.
Anh cũng không kinh ngạc khi nhìn thấy cô, chỉ nhẹ giọng nói: ‘Sao không vào, em ở bên ngoài lâu lắm rồi.”
Giọng điệu của những lời này giống như anh đã sớm đoán được cô đang đứng bên ngoài.
Hứa Minh Tâm không thể lùi lại nên chỉ đành cắn răng bước tới.
“Ừm… tôi đến đây để đóng gói đồ đạc, chỉ là một số quần áo hàng ngày, số còn lại… đều là do anh mua, anh cứ vứt hết đi, dù sao tôi cũng sẽ không dùng đến.”
“Chúng ta nói chuyện trước đã.”
Giọng nói của anh nhẹ nhàng không chút vội vàng, khiến người ta không thể phát hiện được trong lòng anh đang dậy sóng.
Cô lại bước vào căn phòng ngủ quen thuộc, trong lòng cô lúc này chất đầy suy nghĩ.
Cô vô cùng kinh ngạc khi phát hiện ra rằng Cố Gia Huy thực sự đã giúp cô đóng gói đồ đạc vào vali, lại còn có đến ba chiếc vali lớn!
So với chiếc rương nhỏ 21 inch mà cô đang cầm trên tay thì đây đúng là một số lượng khổng lồ.
“Thế này là sao?”
Cô nghỉ ngờ hỏi.
“Vali này dùng để đựng đồ trang điểm và các sản phẩm dưỡng da. Mùa thu đông da khô nên anh đã đặt rất nhiều mặt nạ dưỡng ẩm, tất cả đều là loại mà em thích dùng. Vali này để quần áo và giày dép, anh đã chọn quần áo mùa đông, áo ấm, áo khoác lông cừu, ngoài ra còn có quần dài. Em vốn luôn sợ lạnh, để ý đến nhiệt độ hơn là thời trang, vì vậy mấy cái này không thể thiếu…”
“Tôi có thể tự mình mua những thứ này…”
Hứa Minh Tâm ngắt lời anh và bất lực nói.
“Nhưng anh đã mua những thứ này cho em.”
“Chúng ta sắp ly hôn rồi.”
“Hiện giờ thì vẫn chưa.”
Lời nói của anh chắc nịch lại còn mang theo giọng điệu ra lệnh, xem ra hôm nay nếu cô không đem những thứ này đi thì đừng nghĩ tới chuyện bước ra khỏi cánh cửa này.
“Thôi được rồi… nhưng còn một cái vali nữa này? Trong đó đựng cái gì vậy?”
“Đồ trang sức, túi xách, và một số loại thuốc thường dùng.”
“Cũng được, chỉ cân mang theo là được, Dù sao anh cũng không cần những thứ này, nếu tôi mang đi thì anh cũng chẳng cần phải đau lòng.”
Cô chỉ có thể chọn cách thỏa hiệp, cô thậm chí còn chẳng cần dùng đến vali của chính mình.
“Lần sau trở lại thì em không phải mang những thứ này về, anh sẽ mua đồ mới cho em.”
Nghe thấy câu nói này thì Hứa Minh Tâm liền giận dữ nhìn anh.
Giọng điệu như thể cô sẽ quay lại Vậy.