"Không biết kiếp trước Lệ Nghiêm đã tích phúc ở đâu, đời này lại gặp được cái đứa quyết một lòng là em!" "Đúng vậy, kiếp trước anh ba cũng không biết đã tích phúc ở đâu, kiếp này tìm được một cô vợ nhỏ như hoa như ngọc. Anh xem, cô ấy ở bên anh, áp lực lớn cỡ nào, ăn cái này cũng bị người ta nói ra nói vào. Một khi anh công khai, chỉ nguyên áp lực từ dư luận thôi, một người một ngụm nước miếng, là có thể nhấn
chìm chết cô ấy rồi."
"Anh thì không sao cả, nhưng chỉ khổ Hứa Minh Tâm."
"Cái này, anh biết."
Giọng nói trầm thấp khàn khàn của Cố Gia Huy vang lên, vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng.
Anh muốn bảo vệ cô ấy chu toàn, nhưng toàn có phong ba, cô ở bên mình, còn chưa công khai, phong ba đã nhiều thế này rồi.
Nếu không phải có nhà họ Ngôn hỗ trợ, để địa vị của cô ấy nâng cao hơn, chỉ sợ con đường sau này sẽ càng khó đi.
"Anh cứ cảm thấy mình nợ cô ấy quá nhiều, muốn dùng một đời để đền bù."
Cố Gia Huy sâu kín nói.
"Hy vọng con đường sau này sẽ dễ đi hơn một chút, cũng không biết cô ấy có thể kiên trì được không. Nếu như... cô ấy sợ, muốn bỏ chạy, thì phải làm sao?"
"Anh không biết nữa."
Cố Yên nghe thấy bốn chữ này thì không khỏi kinh ngạc.
Hiếm khi thấy anh có lúc mờ mịt như thế này.
"Đã từng, anh thi cô ấy đi, anh tưởng anh sẽ thoải mái. Nhưng sự thật chứng minh anh rất ích kỷ, anh hận không thể buộc cô ấy bên ngoài mình cả đời."
"Anh ba luôn cơ trí vô song, bày mưu nghĩ kế, quyết thắng thiên lý, sao ở trên người cô nhóc này, lại trở nên không có tự tin như vậy?"
"Mọi lý trí của anh, sau khi gặp cô ấy, liên tiếp bại lui, quân lính tan rã. Anh chưa vứt mũ vứt giáp chạy trối chết đã là giỏi lắm rồi đấy."
Cố Gia Huy nhắc đến Hứa Minh Tâm, khóe miệng không kìm được nhếch lên một vệt tươi cười, lau đi góc cạnh của anh, trông anh phá lệ dịu dàng.
Thép bách luyện cũng có lúc dịu dàng.
"Anh, nếu anh thật sự muốn bảo vệ cô ấy chu toàn, vậy thì tạo thế đi. Nâng cao địa vị thân phận của Hứa Minh Tâm lên, nâng đến khi người khác nhìn mà phải chùn bước, tất nhiên những người đó không dám nói xằng nói bậy gì nữa rồi."
"Cái này anh biết, nhà họ Hứa thì chắc là không được rồi, anh đành phải dựa vào nhà họ Ngôn thôi."
"Đúng là nhà họ Ngôn sẽ giúp anh chuyện này, nhưng, bọn họ có lòng riêng, bọn họ còn muốn cho Hứa Minh Tâm và cậu Ngôn ở bên nhau. Chỉ sợ... hoàn toàn ngược lại."
"Anh tin cô ấy." Khóe miệng Cố Gia Huy cong lên một nụ cười, anh nói: "Anh tin cô ấy sẽ không rời xa anh, vào lúc anh vừa nghèo vừa xấu, cô ấy không chọn từ bỏ anh. Bây giờ khi anh lên đỉnh cao, anh cũng sẽ không từ bỏ cô ấy. Hết thảy, anh chỉ có thể âm thầm làm, Hứa Minh Tâm không muốn nhận ân tình của nhà họ Ngôn, anh không muốn để cô ấy có gánh nặng
tâm lý." "Haiz, đúng là dụng tâm lượng khổ mà! Về làm ăn, em mù tịt, là một dân thường. Em không giúp được anh cái gì, anh cả sẽ không ngồi chờ chết, mấy năm nay anh ấy vẫn luôn coi anh như cái định trong mắt, không có khả năng sẽ để Hứa Minh Tâm dễ dàng một bước lên mây như vậy. Anh đã cưới một người vợ mạnh mẽ, hơn nữa còn có liên quan với nhà họ Ngôn, anh đã quên trước kia anh cả hoành hoành thế nào rồi à?"
Lời này vừa nói ra, Cố Gia Huy giống như trở thành một người khác vậy.
Anh híp mắt, bàn tay nắm cái chén, bất giác nắm chặt.
Ở sâu trong đôi phượng mâu kia, cuồn cuộn ngất trời.
Môi mỏng lạnh lùng mím thành một đường, đường nét cũng trở nên sắc sảo.
Cố Yên cảm giác, trong nháy mắt Cố Gia Huy như biến thành tu la địa ngục, cả người đều tràn ngập lệ khí làm người sợ hãi, phảng phất như có thể đem người cắn nuốt, đến cả xương cốt cũng không còn.
Cố Yên run lên, cô ấy đã nhắc đến chỗ đau của anh ba.