“Đúng vậy, cháu cứ tùy ý sai khiến hai cậu và anh trai của cháu. Nhà họ Quý chúng ta dương thịnh âm suy, con gái ít và chỉ có một cục cưng. Chúng ta ra mặt cho cháu, ai dám ức hiếp?”
Quý Mặc Nhiên cũng phụ họa theo.
Khóe mắt Hứa Minh Tâm ẩm ướt, vội vàng ôm lấy hai người họ.
“Vâng, Minh Tâm biết rồi, sau này Minh Tâm sẽ không vậy nữa.”
“Được rồi được rồi, khóc cái gì nữa, cháu cũng đâu còn là trẻ con nữa. Mau xuống tầng ăn sáng đi, dì đã phần cho cháu rồi. Cơm trưa ăn muộn một chút để cháu tiêu hóa đã.” Quý Thiên Kim dịu dàng nói, lúc này ông ta không hề nóng nảy gì.
Mọi người đều sống để yêu thương, người vì yêu mà chết thì có tư cách gì để nói Hứa Minh Tâm?
Mọi người đều lần lượt rời đi, Tân Nhâm Thành không ngừng dụ dỗ Quý Thiên Kim, bảo bà ấy hãy mở rộng trái †im ra.
Vào lúc này, điện thoại của ông ta bỗng vang lên. Là một số điện thoại lạ.
Ông ta khế nhíu mày, sau đó nghe máy.
“Xin chào, cậu là…”
“Ảnh Họa Bì, chào ông”
Tân Nhâm Thành nghe thấy cái tên vô cùng quen thuộc này, trong lòng hơi run rẩy.
Sau khi con người trải qua mười tám điều luật hình sự thì sẽ bị xóa bỏ hoàn toàn những tài liệu trong lịch sử phạm pháp.
Danh hiệu cũng sẽ bị phủ đầy bụi, không có ai tìm thấy được thân phận của ông ta. Đây chính là đạo đức cơ bản nhất.
Tân Nhâm Thành liếc nhìn Quý Thiên Kim với ánh mắt sâu thẳm, sau đó lập tức cúp điện thoại.
“Bà ra ngoài cửa đợi đi, tôi sẽ đi lấy áo khoác cho bà.”
“Ai gọi điện cho ông vậy? Nhìn vẻ mặt của ông tôi thấy có điều gì đó không đúng.”
“Người chào hàng thôi à, đồ phiền phức.”
Ông ta tùy ý phủi tay, làm dáng vẻ như không có chuyện gì rồi nói.
Sau đó ông ta quay người đi về phòng, đóng cửa lại rồi lập tức gọi lại cho số điện thoại đó. Rất nhanh người đó đã nghe thấy, ông ta nghe thấy tiếng cười giòn dã vang lên, dường như đoán được ông ta sẽ gọi đến.
“Cậu là ai?”
“Đàn anh à, ông có thể không biết tôi nhưng tôi lại biết ông rất tố. Danh hiệu Ảnh Họa Bì này, kẻ tiếp quản thứ ba mươi hai của chợ đen. Nhưng trước đó không lâu lại rời khỏi sự ngăn cản, không còn can thiệpvào chuyện của chợ đen nữa.”
“Tài liệu của tôi đã bị xóa bỏ ở chợ đen rồi, tại sao cậu lại biết, cậu dám phá quy tắc sao? Cậu không sợ tôi công bố, lúc ấy cậu sẽ không còn đất đặt chân ở Hắc đạo nữa sao?”
. Hắc đạo là một nơi rất phép tắc quy củ và đều giảng nguyên tắc hơn so với những tổ chức khác.
Một khi đã lập phép tắc quy củ thì không có ai có thể làm xăng làm bậy.
Lúc trước ông ta cũng sống cuộc sống thập tử nhất sinh, đến bây giờ vẫn còn để lại vết sẹo khó mà xóa bỏ được.
Hơn nữa vào những hôm trời mưa, tất cả những khớp ngón tay của ông ta đều tê liệt và đau đớn.
“Ông biết biết người phụ trách thay thế có thể tra cứu tài liệu của bất kỳ ai sao?”
“Người phụ trách? Chẳng phải người phụ trách là Đồ Lan sao?”
“Ông ta chết rồi, chết trong khi thi hành nhiệm vụ. Tôi là người tiếp quản mới… Hắc Ảnh!”
Tân Nhâm Thành nghe thấy lời nói này, vẻ mặt vô cùng nặng nề.