Một viên nổ tung đầu ông chủ bên cạnh, chết không nhắm mắt.
Ông ta thậm chí không rõ mình vì sao mà chết, vừa mới rồi còn cảm khái mình vợ con đề huề, nháy mắt đã đi xuống địa ngục.
Sau lưng Tần Nhâm Thành vang lên giọng nói quen thuộc.
“Ảnh Họa Bì, ông làm tôi tìm ông thật vất vải”
Tân Nhâm Thành quay đầu, lại thấy gương mặt mình không thể tưởng nổi.
Là mặt Cố Gia Huy.
Ông ta trợn tròn mắt, chỉ vào Hắc Ảnh: “Cậu… sao cậu lại lấy được mặt nạ của Cố Gia Huy? Sao có thể?”
Hắc Ảnh nghe ông ta hỏi thì sờ mặt nạ trên mặt, trên môi là nụ cười âm u.
“Tấm mặt nạ này thật tốt, nó sinh ra là để dành cho tôi. Cho dù tôi hoàn toàn thay thế Cố Gia Huy cũng không có ai phát hiện!”
“Hắc Ảnh, đừng có làm càn!” Tân Nhâm Thành nghiến răng nghiến lợi.
“Có mặt ngoài thì thế nào, chiếc mặt nạ này là chiếc duy nhất tôi không chuẩn bị tư liệu tỉ mỉ, chẳng lẽ cậu có thể bắt chước Cố Gia Huy hay sao? Bên cạnh cậu ấy có rất nhiều người thân cần, trừ phi cậu giết sạch bọn họ, bằng không thì đừng tưởng giả làm người tai”
“Ồ? Thế sao?”
Hắc Ảnh cười đầy hàm ý, nụ cười này thật sự khiến người sởn tóc gáy.
Sống lưng Tần Nhâm Thành lạnh lẽo, cảm giác rờn rợn từ lòng bàn chân lan tràn lên đỉnh đầu, làm ông ta toát mồ hôi như mưa.
Hắc Ảnh bước tới phía trước dưới cái nhìn chăm chú của ông ta, dáng người cao ngất tương đương với chiều cao của Cố Gia Huy.
Anh ta ngồi xuống rót trà, nét mặt, động tác đều giống Cố Gia Huy như đúc.
Nếu không phải biết rõ người trước mặt là hàng giả, có lẽ Tân Nhâm Thành thật sự cho rằng người vừa nổ súng là Cố Gia Huy.
Hắc Ảnh rót một chén trà nóng cho chính mình, giọng nói cũng hệt như giọng Cố Gia Huy.
Anh ta thản nhiên nhìn Tân Nhâm Thành, trong ánh mắt là sương lạnh trí mạng: ˆ “Ông là Ảnh Họa Bì vì ông có thể thay thế bất cứ người nào. Ông cũng biết vì sao bọn họ gọi tôi là Hắc Ảnh đấy, tôi không thể bắt chước người khác, nhưng duy có một người, tôi sinh ra là vì đối phương. Tất nhiên, người kia cũng cần trả một cái giá đắt, phải chết vì tôi, sau đó thay mận đổi đào, để tôi sống thân phận của đối phương!”
“Cậu… ý cậu là gì? Rốt cuộc cậu là ai?”
“Ông không cần biết tôi là ai, người chết không cần biết nhiều như thế làm gì. Thật ra tôi chỉ cần mặt nạ Cố Gia Huy mà thôi, mặt nạ khác đều không cần. Về phần nhà họ Quý… hoàn toàn không nằm trong phạm vi tôi ra tay, Phó Minh Nam có kế hoạch với bọn họ rồi.”
Hắc Ảnh cười tàn nhãn, trong mắt đỏ tươi khát máu, chậm rãi nâng súng trên tay lên.
Họng súng đen như mực gác lên trán Tân Nhâm Thành.
Toàn thân Tân Nhâm Thành lạnh lẽo như rơi vào hầm băng, ông ta hiểu mình chết đến nơi rồi, không thể trốn thoát.
Lúc này ông ta đã chấp nhận, từng hình ảnh trong đời xẹt qua như đèn kéo quân.
Cuối cùng, hình ảnh đều biến mất, trước mắt chỉ còn gương mặt của Quý Thiên Kim.
Quý Thiên Kim năm hai mươi tuổi lanh lợi đáng yêu như mèo con, thích giương nanh múa vuốt.
Quý Thiên Kim bây giờ lại như cọp cái, chuyện gì cũng muốn xen vào.
Nhưng dù cô ấy thế nào thì trái tim yêu một người đều không thay đổi.
Sớm biết… đừng lãng phí hai mươi năm kia thì tốt biết mấy?
Ông ta cho rằng mình còn vài lần hai mươi năm, nhưng bây giờ thật là…không có.