“Ngọt đến tận xương tủy… Anh cho sao?”
“Có thể?”
Nói ra hai chữ đầy chắc chăn, dứt lời anh dùng sức ôm chặt lấy cô.
Cô sợ, sau này khó có thể ôm, khó có thể yêu được nữa…
Không biết hai người lăn lộn trong bao lâu, nhưng ý thức của cô đã trở nên choáng váng.
Khi cô hoàn toàn tỉnh lại đã là buổi chiều.
Cô khẽ cựa mình, không muốn kinh động tới người đàn ông bên cạnh.
Anh ngủ rất say, có thể thấy mấy ngày nay ở bên ngoài rất mệt.
Từ khi cô vào cửa đến bây giờ vẫn không hề hỏi anh đã mất tích ở đâu.
. Bởi vì anh không chủ động đề cập đến, anh đi đâu, làm gì đều giữ bí mật riêng.
Cô nhìn anh sâu thẳm, bàn tay to của anh vẫn ôm lấy eo cô, hơi thở đều đều.
Đôi tay nhỏ của cô khẽ run nhẹ, cuối cùng dùng hết can đảm vén tóc trên trán anh ra, vuốt ve hàng mi hơi nhăn lại của anh.
Cô vẫn luôn muốn trở nên mạnh mẽ, hiện giờ có thể độc lập tự chủ, cô có thể giúp anh, cùng anh đồng cam cộng khổ, đồng hội đồng thuyền.
Nhưng sự thật chứng minh, dù cô có mạnh mẽ đến thế nào đi nữa, Cố Gia Huy sẽ mãi mãi từ chối để cô cùng kề vai chiến đấu.
Anh không phải là không yêu cô, mà bởi vì quá yêu cô cho nên mới không có cách nào để cô gặp nguy hiểm.
Cô có thể làm gì bây giờ?
Ngoại trừ thương anh, cô không biết mình có thể làm gì nữa.
Cô rón rén bước xuống giường, phát hiện quần áo đã bị xé rách tan tành.
.. Cô nhịn không được mà khẽ thở dài, trong lòng đầy oán trách người đàn ông này.
“Anh là chó săn sao? Xé nát quần áo em như vậy, sao em có thể đi ra ngoài gặp người khác được đây?”
Nhân lúc anh ngủ say, cô nhịn không được mà trút giận nỗi lòng mình, không khách khí giơ tay nhéo mặt anh.
Không ngờ người đàn ông lại đột nhiên ra tay, nắm lấy ngón tay cô, khiến cô hoảng sợ, còn tưởng rằng anh tỉnh lại, tính sổ với cô.
Cô sợ tới mức không dám thở mạnh, nghe được anh nặng nề nói.
“Minh Tâm, nguy hiểm, tránh ở phía sau anhl”
“Anh sẽ bảo vệ em, không để em xảy ra chuyện gì, cho dù có kẻ nào muốn động vào em cũng phải bước qua xác của anh mới được.”
Hứa Minh Tâm nghe được lời này, trái tim như bị gai đâm thật mạnh, đơn đớn tới thở dốc.
Hốc mắt cô lại lần nữa ướt nhòe, cô vội vàng lau khóe mắt.
. Cô tránh tay ra, đắp chăn lại cho anh.
Cô nhịn không được mà khom lưng, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi anh.
Vốn dĩ cô định nói gì đó nhưng lại không nói ra được lời nào.
Khó có thể đáp lại được…
Tình cảm của Cố Gia Huy quá sâu nặng, những gì có thể cho cô đều cho nhưng vấn không thể nào bằng anh được.
Tình yêu mà anh cho cô vượt qua cả sống chết.
Cô cũng muốn như vậy nhưng Cố Gia Huy không cho cô làm vậy.