Đúng lúc cô đang bực mình thì bỗng nghe thấy tiếng sột soạt.
Cô ấy vừa ngẩng đầu lên, thì không ngờ một bóng người xuất hiện trước mắt, chưa kịp nhìn rõ là ai thì đã có một cánh tay vòng qua eo nhấc cô lên khỏi mặt đất.
Hai chân ở lơ lửng trong không trung ở ngoài ban công khiến cô sợ tới mức suýt hét lên.
Không nghĩ tới chưa kịp hét lên tiếng nào thì đôi môi hồng bị chặn lại, không thể nói được một lời.
Cô ấy dần bình tĩnh lại, cô nhận ra hơi thở quen thuộc này, đây là hơi thở của Cố Gia Huy.
. Rất nhanh, một sợi dây được buộc vào người cô để đảm bảo an toàn.
Sau nụ hôn nóng bỏng, cô thở dốc.
Hiện tại đã là mùa đông, thời tiết lạnh thấu xương, cô chỉ mặc áo ngủ nhưng trong phòng mở điều hòa nên căn bản là không có cảm giác lạnh.
Vừa mới bước ra, cô rùng mình, run lên bần bật.
Cố Gia Huy đã có chuẩn bị, ôm cô vào trong ngực, dùng áo khoác ngoài bọc lấy kín cô.
Mà cô ở trong chiếc áo lộ ra một cái đầu nhỏ, đôi mắt sáng ngời nhìn anh.
“Sao anh lại tới đây? Lại còn làm như vậy khiến em sợ muốn chết.”
Gặp lại, chẳng còn thái độ sắc lạnh như lần trước nữa, trái tim rõ ràng đã mềm yếu hơn nhiều.
Từ vừa rồi đến bây giờ, cô vẫn một mực lo lắng nếu anh ngã xuống thì làm sao bây giờ, thật sự quá nguy hiểm.
“Sợ làm phiền nhà họ Quý, dù sao hiện tại họ cũng không thích anh.”
“Vì thế nên anh mới lên đây bằng cách này sao?”
“Ừ,anh muốn đưa em đi xem các vì Sao.
Anh kéo dây thừng, hai người chậm rãi bay lên, cuối cùng nhảy lên trực thăng.
Hứa Minh Tâm nhìn trăng ở trên bầu trời, vô cùng sáng tỏ, cũng không còn chút tức giận nào nữa.
Đây cũng là lần cô ở gần mặt trăng nhất, mặt trăng cô nhìn qua cửa sổ rất †o và sáng, dường như còn có cả bóng của cây hoa quế.
Cô không khỏi thả lỏng người, thư giãn dựa vào ván cửa.
“Anh có nghĩ bên trong thật sự có cung Quảng Hàn và Hằng Nga, có Ngô Cương và thỏ ngọc không?”
“Gớ”
“Ừm?” Hứa Minh Tâm nghe thấy câu trả lời này thì cảm thấy vô cùng buồn bực, vốn tưởng răng Cố Gia Huy, một người đi theo chủ nghĩa vô thân sẽ trả lời kiên quyết là không, nhưng không ngờ anh lại khẳng định là có.
“Tại sao?”
“Tại vì tất cả các truyền thuyết đều rất đẹp, trước kia anh không tin quỷ thần nhưng bây giờ anh lại cảm thấy tin cũng là một cái tốt.”
“Vì sao mà bây giờ anh lại tin?”
“Anh ở một mình thì không sao cả.
Sau khi có em, anh muốn em luôn được an toàn. Nhưng anh không đủ mạnh mẽ, cũng không tìm được người nào mạnh mẽ hơn mình để nhờ cậy, vì vậy chỉ có thể cầu nguyện thần linh, nhờ người luôn che chở, bảo vệ em, cầu cho em luôn bình an, vui vẻ.”
“Nếu ngài cần anh lễ bái, anh tất nhiên sẽ thành tín. Nhưng nếu ngài không thể phù hộ cho em thì anh nhất định gặp miếu thì phá miếu, cứ nhìn thấy thì sẽ phá.”
Hứa Minh Tâm nghe vậy cảm thấy vô cùng xúc động, suýt chút nữa khóc lên.
Trong khoảng thời gian này, chính cô cũng nhận thấy mình dễ xúc động, thường hay khóc.
Cô ngẩng đầu lên, cố khiến nước mắt không chảy ra, nói: “Cứ tin đi, cũng t ốt mà, ít nhất thì trong lòng còn có thứ để dựa vào.”