“Ừm, anh về rồi, những việc trong †ay tạm thời trì hoãn.
“Em không hỏi đi đâu, chỉ cần anh trở về là tốt rồi.”
Cô còn nhớ rõ buổi tối hôm đó, ở trên không trung, cô hỏi anh lần này đi có nguy hiểm hay không, có thể mất mạng hay không.
Anh nói có thể…
Hiện tại thấy anh bình an trở về, tất cả đều tốt lắm!
Cô chạy như điên đến, tha thiết ôm chặt lấy anh.
Hai tay Cố Gia Huy quấn lấy eo cô, bờ môi mỏng vùi vào vai cô, tham lam mút lấy.
Hứa Minh Tâm bị sự nhiệt tình bất ngờ của anh mà hoảng sợ, anh rất ít khi vội vàng như vậy.
Thậm chí… còn dùng lực, cắn cổ cô có chút đau.
Anh không có một chút nhẹ nhàng, giống như bên trong cơ thể đang che giấu mãnh thú.
Trong lòng cô run lên, không biết vì sao chung quy cảm giác cũng có chút kỳ lạ.
Cô theo bản năng đẩy ra, thân thể phản ứng nhanh hơn đầu óc.
Loại phản ứng này gần như là bản năng.
.. “Làm sao vậy? Minh Tâm?”
Cố Gia Huy nhìn cô, bởi vì cô mạnh mẽ đẩy ra mà thân mình cứng ngắc, đáy mắt hiện ra vẻ kinh ngạc.
Cô ấy vậy mà lại đẩy mình ra.
“Em.
Hứa Minh Tâm ngơ ngác nhìn hai tay của mình, vô cùng kinh ngạc, cô thế nào lại đẩy Cố Gia Huy ra.
Trên đường đến đây, không phải đã nghĩ sẽ ôm và hôn môi sao?
“Không có gì, ngực của em đột nhiên không thoải mái, có chút thở không nổi, có thể trên đường đến đây đã chạy nhanh quá.”
“Em ngồi xuống trước đi, anh rót cho em ly nước.
Cố Gia Huy võ về tâm tình của cô, để cô ngồi xuống, đưa cho cô một ly nước chanh.
“Anh… Lần sau anh có đi nữa không? Khi nào đi, có thể cho em chuẩn bị tâm lý trước được chứ?”
Lúc anh vừa xoay người, cô nhanh chóng nắm lấy ống tay áo của anh, mở †o đôi mắt đáng thường bất lực nhìn anh.
Cô thật sự bị anh dăn vặt điên rồi, không biết rằng nguy hiểm này, làm cho cô lo lắng sẽ mất đi anh.
Cố Gia Huy xoa xoa đầu cô, lòng bàn tay ấm áp.
“Không đi nữa, lần này trở về sẽ không bao giờ đi nữa.”
Lời nói từng chữ từng chữ trầm lắng, mạnh mẽ rơi xuống đất.
Như vậy giống như hứa hẹn với cô, cùng giống như ….. một kiểu tuyên bố công khai.
Hứa Minh Tâm lúc này không để ý nhiều như vậy, cô thở một hơi dài, yên tâm vùi đầu vào vòng tay anh, ôm chặt lấy anh.
Vòng tay anh vẫn ấm ấp rắn chắc như cũ, trên người thoang thoảng hương bạc hà, mát lạnh thấm vào ruột gan.
Người đàn ông ôm lấy cô, cánh tay nóng như lửa đốt, khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt không hề có tình cảm, giống như là vừa vớt lên từ tảng băng.
Anh nhìn xung quanh, đây không phải là lần đầu tiên anh đến văn phòng Cố Gia Huy, trước đây đã từng dùng thân phận khác để đến, chỉ là anh không hề biết.
Nhưng, thật sự sở hữu là lần đầu tiên.
Tập đoàn Cố Linh, Hứa Minh Tâm, đây đều là của anh, anh có thể muốn làm gì thì làm.
Về phần Cố Gia Huy thật sự, không bao giờ… có thể trở lại nữa.