Anh ôm cô vào lòng, rõ ràng là một vòng tay ấm áp, nhưng lúc này làm thế nào cũng không cảm nhận được độ ấm. Ngược lại cô lại cảm thấy lạnh lẽo, lạnh đến cả người run rẩy.
Cô cùng Cố Gia Huy ăn cơm, anh nhận được điện thoại của Khương Tuấn, trở về xử lý công việc.
Lúc rời đi, vừa hay nhận được hoa mà Dương Việt gửi đến.
Cùng một nhân viên gửi hoa, mỗi ngày đều là một bó hoa khác nhau.
“Hoa này…”
Hắc Ảnh nhìn thấy bó hoa đã bị động tay qua, biết rõ còn hỏi.
“Anh có còn nhớ Dương Việt không?
Chủ tịch Ngân hàng Trang sức, trước kia theo đuổi Châu Vũ, hiện tại người ở nước ngoài xảy ra chuyện rồi, không rõ tung tích, nhưng hoa vấn được gửi đến mỗi ngày. Châu Vũ vấn còn đang khổ sở, luyến tiếc không nỡ trả lại, cẩn thận từng li từng tí chăm sóc.”
“Em thích hoa sao? Anh có thể tặng cho em.”
“Cố Gia Huy.”
Cô giương mắt nghiêm túc nhìn anh, nói: “Anh biết rõ, em không thích những thứ này, anh cũng rất ít khi tặng em những thứ này.”
Hắc Ảnh nhìn thấy ánh mắt sáng lên như ngọc của cô, rạng rỡ lấp lánh, cảm thấy đáy lòng mình cũng chột dạ.
Anh giả vờ bình tính, khóe miệng mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy tóc trên trán của cô, giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Nhưng phụ nữ nên đi cùng với hoa tươi, em có thể không thích những thứ này, nhưng em phải có một người đàn ông tặng hoa cho mình.”
“Cố Gia Huy, miệng của anh thật sự càng ngày càng ngọt. Anh muốn đưa, thì đưa chút lá bạc hà, phòng bếp cần rất nhiều.”
Cô nhướng mày, tủm tỉm cười nói, thật cẩn thận che giấu cảm xúc của mình.
“Anh biết nên tặng gì rồi, ngày mai gặp.’ Cô tiễn Cố Gia Huy giả đi, trong lòng lo lắng bất an.
Cô cũng không biết Cố Gia Huy đã đi đâu rồi, nhưng hiện tại cô cũng không rảnh bận tâm.
Cô cẩn thận quan sát, người giả mạo này, mỗi lời nói hành động, giơ tay nhấc chân, mặt mày thần thái so với Cố Gia Huy không có gì khác biệt, hoàn toàn không nhìn ra sơ hở.
Hơn nữa, tính tình, thái độ, giọng điệu nói chuyện cũng rất giống nhau.
.. Cảm giác này nói thật, là giống như cùng Cố Gia Huy một khuôn đúc ra.
Nếu không phải do anh lơ là để lộ sơ hở, cô có thể không tài nào phát hiện.
Cô ôm người giống chồng mình như đúc, ngẫm lại cảm thấy thật đáng sợ.
Cố Gia Huy mới mất tích bốn ngày, anh ta liền trà trộn vào nội bộ tập đoàn Cố Linh.
Quản lý việc vặt của tập đoàn, xử lý công việc hội nghị, sai bảo Khương Tuấn, thậm chí còn cùng cô ôm ấp nhiệt tình.
Không ai nhận ra được chủ tịch tập đoàn Cố Linh đã thay người!
Suy nghĩ cẩn thận.
Người này rốt cuộc là ai, lại dễ dàng thay thế được Cố Gia Huy, giành lấy tập đoàn Cố Linh mà anh cực khổ bảo vệ bao nhiêu năm nay, không uổng người nào, không tốn nhiều công sức, lấy làm của riêng, thật sự quá đáng sợ.
Anh ta muốn cái gì?
Thân phận của Cố Gia Huy?
Tập đoàn Cố Linh?
Hay là muốn lợi dụng nó, muốn làm gì thì làm, làm những chuyện độc ác?
Hứa Minh Tâm càng nghĩ càng thấy Cố Gia Huy giả này vô cùng đáng SỢ.