Châu Vũ nhìn người đàn ông trên giường bệnh thật sâu nói: “Tôi biết chị Minh Tâm muốn nói gì, nhưng tôi quyết định đợi. Chị Minh Tâm sợ tôi cứ đợi mãi, nhưng tôi cũng nói với chú Cường rằng tôi sẽ dùng năm năm để đợi anh ấy, sau đó tôi sẽ đi tìm tình yêu tiếp theo. Anh ấy theo đuổi tôi chưa đây một tháng, tổng cộng 27 ngày, tôi trả lại anh ấy năm năm, hơn một nghìn ngày đêm, tôi nghĩ… như vậy đủ rồi. “
“Tôi sẽ không làm bản thân thất vọng, hiện tại tôi… cũng không muốn làm anh ấy thất vọng. Hơn nữa tôi còn nợ anh ấy một câu, nợ anh ấy một câu em bằng lòng. Nếu như trước khi anh ấy xuất phát, tôi đồng ý ở cùng anh ấy, tôi nghĩ bản thân sẽ không cảm thấy hối hận.
“Anh Huy, anh thay tôi cảm ơn chị Minh Tâm, hãy nói những lời vừa rồi của tôi với chị ấy để chị ấy không phải lo lắng cho tôi, tôi biết bản thân đang làm gì. Hơn nữa, tôi tin rằng nếu lúc đầu Anh Huy hôn mê không tỉnh, chị Minh Tâm cũng sẽ đợi anh. Còn trẻ không phải là lý do, càng không phải là cái cớ để trốn tránh tình cảm.”
Khi Hắc Ảnh nghe thấy những lời này, trong lòng anh ta nổi lên một trận bão tố.
Cô gái trước mặt có khuôn mặt hoa đào, đôi mắt trong veo sạch sẽ, ánh mắt nhìn Dương Việt sâu đậm, ánh mắt nóng bỏng sẽ làm ấm lòng người. Anh †a vậy mà lại hy vọng vào lúc này mình là Dương Việt, mà không phải Cố Gia Huy.
“Em thích… Dương Việt ở điểm nào?”
Anh ta mím môi và gần như hỏi: Em thích anh ở điểm nào…
Câu nói ngừng giữa chừng, sau đó khó khăn hỏi ra.
Châu Vũ suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu: ‘Em cũng không biết, hình như không có điểm nào khiến em đặc biệt yêu thích.”
. “Em không sợ anh ta là gặp dịp thì chơi, đối với em không có chút nào là thật sao?”
“Tôi sợ… nhưng tôi không thể vì sợ hãi mà không bước tiếp bước cuối cùng, nếu như đó là sự thật, nếu kết quả tốt đẹp.”
Cô ấy cười rạng rỡ, nói, ‘Anh Huy, anh nên là người hiểu tôi nhất mới đúng. Đó là cách anh và chị Minh Tâm đến với nhau.”
“Được, chỉ cần em trả lời tôi một câu hỏi cuối cùng, có thế khiến tôi vừa ý, tôi sẽ không sẽ không để Minh Tâm can thiệp vào chuyện của em.”
.”Gâu hỏi gì.
“Cẩn thận suy nghĩ kỹ, tại sao em lại thích người đàn ông này, tôi cần câu trả lời cụ thểi”
Những lời này từng chữ một tràn ra từ đôi môi mỏng, giọng nói trầm thấp ngọt ngào mang theo giọng điệu ra lệnh. Châu Vũ không biết tại sao anh ta lại cố chấp như vậy, Cố Gia Huy mà cô nhìn thấy lúc này khác với những gì cô từng thấy trước đây.
Mặc dù vẫn dáng vẻ ấy, khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng, không dễ gần.
Nhưng hôm nay, đặc biệt khác lạ không nói rõ được.
Cô ta mím môi, sắp xếp ngôn ngữ, nói: “Anh ấy lịch lãm cởi mở, ga lăng, nhẹ nhàng thanh thoát, là người tài giỏi xuất sắc, anh ấy rất quyến rũ, có tu dưỡng, tất cả đều hấp dân tôi, mê hoặc tôi.”
“Trên anh ấy cũng có khí chất đặc biệt, anh ấy nhìn như hoàn mỹ không có khuyết điểm, nhưng… nhưng dường như cũng có góc khuất. Nó giống như một viên ngọc, bề mặt tinh xảo hoàn mỹ, thực tế lại tràn đầy vết thương lỗ hổng.
Tôi lấp kín tất cả những lỗ hổng bị thương của anh ấy và sưởi ấm trái tim anh ấy, muốn cùng anh ấy kề vai sát cánh chiến đấu, muốn cùng anh ấy nương tựa vào nhau sưởi ấm nhau.”
“Anh Huy …. sao anh lại nhìn tôi như vậy? Có phải tôi đã nói gì sai không? Hay anh cảm thấy suy nghĩ của tôi như vậy rất kỳ quặc?”
Châu Vũ bắt gặp ánh mắt đen khit kia, liền phát hiện nàng có chút bối rối không rõ, vô cùng phức tạp, trong đó có một tia mờ mịt chiếu rọi.
Cô ngượng ngùng cười, nắm lấy tóc, dáng vẻ ngây ngô: “Quả thật, tôi quen anh ấy mới có bao lâu chứ, thực ra con người anh ấy tôi vẫn chưa kịp hiểu rõ.