Khương Tuấn khế cau mày, luôn cảm thấy tâm tư chủ tịch hiện tại rất âm trầm, anh ta không đoán ra được chủ tịch rốt cuộc đang nghĩ gì.
Hắc Ảnh quay trở lại văn phòng, dẹp bỏ công việc phía sau, gọi cho đám đàn em của mình.
“Đại ca, anh có gì muốn sai bảo.”
“Tôi muốn tính mạng của Dương Việt!”
Anh ta nham hiểm thâm độc nói, trong giọng nói không hề chứa đựng một chút cảm xúc nào, như thể chúng được vớt ra khỏi mặt băng. Trong sâu thẳm tâm trí anh ta là ánh mắt Châu Vũ nhìn Dương Việt vô cùng trìu mến thâm tình, khiến anh rất bực bội.
Rõ ràng là anh ta làm cho Châu Vũ động tâm, nhưng lại để cho tên phế vật kia dễ dàng nhặt được.
Cho dù là nhặt được, cũng không đến lượt tên phế vật kia.
Hơn nữa Dương Việt đáng lẽ phải chết, nếu không đợi đến khi anh ta tỉnh lại, nhà họ Dương sẽ biết có người đang giả mạo, dân đến toàn Đà Nẵng sẽ hoang mang.
Vì vậy, Dương Việt không thể lưu lại.
“Nhưng đại ca, Dương Việt bây giờ đang được nhà họ Dương bảo vệ, rất khó…”
“Nếu anh ta không chết thì cậu đi chết đi!”
Trước khi người kia nói xong, Hắc Ảnh đã lạnh lùng nói.
Người kia đồng ý ngay lập tức, làm sao dám phản bác lại.
Cúp điện thoại, ánh mắt của anh ta rất âm trầm, lúc này, Khương Tuấn ở bên ngoài gõ cửa nói: “Thưa ngài, Phó Minh Tước đến rồi, muốn gặp anh, hiện đạng ở quầy lễ tân.”
“Phó Minh Tước?”
Hắc Ảnh cau chặt mày, im lặng một lúc mới để Khương Tuấn dẫn người đi lên.
Phó Minh Tước mất tích đã lâu, đến anh ta cũng tìm không ra dấu vết, mà bố nuôi cũng chẳng thèm đoái hoài gì đến đứa con ruột này, cũng chẳng thèm quan tâm đến.
Phó Minh Tước mặt đầy râu xanh, cả người gầy đi rất nhiều, nhưng đôi mắt lại sắc bén, giống như một con chim ưng.
“Đã lâu không gặp, sư huynh.”
“Anh trong khoảng thời gian này đã đi đâu, cũng không về báo tin bình an, sợ là anh quên mất mình họ gì rồi?”
Hắc Ảnh cười nói, giọng điệu quái đản, khiến người ta không đoán ra.
Phó Minh Tước không trả lời, nhưng tiến lên trước dựa vào gần hơn.
Anh ta ra tay rất nhanh, lập tức niết khuôn mặt của Hắc Ảnh.
Một giây tiếp theo, đã bị anh ta chặn Hắc Ảnh nhanh chóng lùi lại một bước, lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh muốn làm gì?”
“Không có gì đâu, chỉ là nhìn xem mặt nạ của anh dán như thế nào, sợ anh dán không cẩn thận, để lộ ra sơ hở.”
“Không phiền anh lo lắng.”
Hắc Ảnh nheo mắt, giọng điệu vô cùng bất thiện.
Phó Minh Tước tự mình tìm chỗ ngồi, không hề khách sáo.
“Tôi vấn luôn biết răng Phó Minh Nam có con át chủ bài. Tôi nghĩ đó sẽ là Phó Thanh Viên, bởi vì anh ta có một bộ não thiên tài còn ngây thơ ngu nCốc, sớm muộn gì cũng là một vũ khí giết người. Vì vậy, tôi đã làm mọi cách để tiễn anh ta đi và vĩnh viễn không bao giờ trở lại. Nhưng lại không nghĩ đến, con át chủ bài của Phó Minh Nam là anh, thế thân của Cố Gia Huy. “Tôi thực sự đã đánh giá thấp Phó Minh Nam rồi, đến cả Tạ Quế Anh cũng đã sắp xếp trước, sợ là Tạ Quế Anh lúc này cũng không biết bản thân không phải quân cờ nhất thời lúc này. Từ mẹ cô ta đã bắt đầu là quân cơ rồi. Tạ Quế Anh cho rằng khả năng là làm hương của cô ta chỉ một mình mình biết, nhưng không ngờ Phó Minh Nam chính vì nhìn chúng điểm này mà giam cầm mẹ cô ta.
“Đầu tiên là Tạ Quế Anh, một con tốt nhỏ đã khiến nhà họ Cố gà bay chó sủa, khiến tất cả người nhà họ Cố đều bị trúng độc, đặc biệt là Cố Gia Huy, độc tính quá mạnh, phải đóng cửa chữa trị, nếu không tính mạng sẽ khó giữ.”