Đau...
Cô cảm thấy cổ họng tanh ngọt, há miệng ra định rên rỉ đau đớn, không ngờ một luồng máu tươi nóng hổi tràn ra.
Là... dạ dày xuất huyết sao?
Hứa Minh Tâm đã không thể phân biệt được nữa rồi.
Trình Hoa thấy cô đã lăn đến hàng rào bảo vệ rồi, mình cũng không cần động tay vào thêm nữa, giảm được không ít phiền toái.
Trình Hoa khiêng cố lên, sau đó ném thẳng ra ngoài.
Nhưng lại không ngờ... Hứa Minh Tâm đã bám được vào hàng rào bảo vệ, treo ở du thuyền bên cạnh.
Người sắp chết giãy dụa ư? Thật thú vị.
Trình Hoa hào hứng lắm, cô ta cũng không vội đẩy cô xuống.
Cô ta muốn xem xem cô có thể chống đỡ được đến khi nào.
Mà đúng lúc này, Cố Yên đã tìm khắp đại sảnh, vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Hứa Minh Tâm, cô ấy không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Cô ấy đeo tai nghe lên, phát hiện đối diện truyền đến tiếng hít thở mỏng manh, khi có khi không.
"Vẫn đang ngủ sao?" Cố Yên có chút nghi hoặc, cô ấy tính lên lầu xem xem sao.
Cô ấy gõ cửa, bên trong có Cố Gia Huy trả lời, cô ấy liền đẩy cửa đi vào.
"Anh, Minh Tâm đâu?"
"Cô ấy xuống phía dưới ăn cơm rồi, em chưa thấy cô ấy à?"
"Chưa ạ. Minh Tâm, cô đang ở đối diện không? Có nghe thấy tôi nói không?"
Cô ấy điều chỉnh tai nghe một chút, bắt đầu gọi Hứa Minh Tâm.
Hứa Minh Tâm đã nghe được, nhưng lại không có hơi sức để trả lời.
Cô sắp không chống đỡ được nữa rồi, biết sớm thì cô đã ăn ít đi một chút, giảm béo.
Mình... sao nặng thế nhỉ?
Cố Gia Huy thấy Cố Yên không liên lạc được với Hứa Minh Tâm, anh không kìm được nhíu. mày, sau đó vội vàng xuống giường.
"Tim!"
"Vâng!"
Đúng lúc này, Hứa Minh Tâm đã thả một tay ra.
Trình Hoa không nhịn được vỗ tay: "Tôi còn tưởng cô không chống đỡ được quá mười giây cơ, không ngờ cô lại chống đỡ được lâu như vậy. Bây giờ cô chỉ còn lại một tay, tôi lại muốn xem xem lần này cô bám được bao lâu."
"Anh... là giọng của Trình Hoa, không ổn rồi, Minh Tâm đang gặp nguy hiểm!"
Cố Yên vội vàng nói.
Sau khi Hứa Minh Tâm ở đầu tai nghe bên kia nghe được thì rất kích động, nhưng trong nháy
mắt kích động sau cùng, cô liền rơi xuống luôn.
Thật sự là... cố hết sức rồi.
Bọn họ mới vừa phát hiện mình không thích hợp, đợi đến khi chạy tới, đoán chừng mình đã đá chìm đáy biển rồi ấy.
Cô còn chưa đến hai mươi tuổi, còn chưa có gả cho Cố Gia Huy.
Mình... sao lại chết cơ chứ.
Trình Hoa thấy cô rớt xuống, cô ta đắc ý nhếch môi: "Cô đi vào mồi cho cá đi!"
Mà bên này, Cố Yên cũng đã mở hệ thống định vị ra, may mà tai nghe kia đã được cô ấy lắp lại, bên trong đã trang bị con chip định vị.
"Anh, ở du thuyền đằng sau, trên boong thuyền!"
Cố Gia Huy dùng tốc độ nhanh nhất chạy qua, lúc đi thì trùng hợp trông thấy Trình Hoa đã xách thùng nước, đang chuẩn bị lau chùi vết máu trên sàn.
Giờ phút này, ánh trăng đã ló ra, chiếu trên mặt đất, tràn đầy máu tươi.
Máu tươi lan ra khắp đến hàng rào bảo vệ, trên hàng rào bảo vệ đầy vết máu.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!