“Anh cả, anh nghĩ bây giờ anh có thể uy hiếp được tôi sao? Hắc đạo không còn là thế lực của anh, trong tay anh còn có cái gì? Đừng tưởng rằng Minh Diệp ở nhà họ Lý, anh một thân một mình, không có gì phải bận tâm, liền không cần cố ky điều gì. Bây giờ anh không có quyên thương lượng với tôi!”
(Hắc đạo: xã hội đen) “Ồ, vậy sao?”
Phó Minh Tước sờ cằm, phát ra âm thanh vui đùa.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng ầm lớn, cửa sổ lớn kiểu Pháp đột nhiên vỡ tan.
Trái tim Hắc Ảnh run lên, cảm thấy một cơn đau nhói trên má, sau đó cảm thấy chất lỏng ấm áp đang không ngừng chảy xuống.
Anh ta liếc nhìn ra cửa sổ đã bị vỡ tan mảnh kính rơi vãi khắp sàn.
.. Khương Tuấn nghe thấy tiếng động liền đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh này thì vô cùng sửng sốt.
“Ngài…
“Gọi người đến sửa đi, anh cả, đi đến chỗ khác nói chuyện tiếp.”
“Không, tôi không có gì để nói với anh, Cố Gia Huy.” Anh ta đặc biệt nhấn mạnh ba chữ cuối cùng.
Anh ta sải bước tiến lên phía trước, đến trước mặt Hắc Ảnh, nhẹ nhàng giúp anh ta lau đi vết máu trên mặt.
Bọn họ dựa vào rất gần, anh ta cố ý hạ thấp giọng nói, dùng âm lượng mà chỉ hai người nghe được nói: “Tôi quả thật chỉ có một mình, không có thế lực.
Hiện tại tôi không cần dựa vào ai, tôi chỉ muốn canh giữ tro cốt của vợ mình, đưa cô ấy đi khắp chân trời góc bể. Nhưng anh đừng bao giờ đánh chủ ý lên người Hứa Minh Tâm, đừng để tôi phải vội vã trở về từ nước ngoài.”
“ Đừng quên, tôi vẫn là sát thủ hạng S trong danh sách tiền thưởng. Anh có thích bị bắn bể đầu bằng súng bắn tỉa không? Nếu anh không muối, tôi khuyên bạn nên kiềm chế bản thân một chút.”
“Tôi rất tò mò, anh đã cài bom vào lúc nào?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
“Đêm hôm qua, từ sân thượng đi xuống, phong cảnh rất đẹp.”
“Còn bom nào khác không?”
“Có thể ở trong phòng họp, có thể ở đây?”
Anh ta một tay chỉ vào vị trí trái tim của Hắc Ảnh: “Cẩn thận, đừng nghịch lửa tự thiêu.”
Nghe vậy, Hắc Ảnh cười to, vây vẫy tay với Khương Tuấn để anh ta đi ra ngoài trước không cần lo cho mình.
Khương Tuấn nắm chặt nắm †ay, cuối cùng lui ra ngoài, canh giữ cửa vững vàng, không dám rời đi.
Bên trong phòng, Hắc Ảnh cười nói: “Được thôi, tôi đồng ý với anh không đụng vào Hứa Minh Tâm, đảm bảo sẽ không làm tổn thương cô ấy một sợi lông tơ. Nhưng anh cũng phải ngoan ngoãn cho tôi, không được để lộ ra ngoài bất cứ điều gì, nếu không… cháu gái nhỏ đáng yêu của tôi, có thể là ở trên đường đến trường, hoặc là trong phòng học sẽ xảy ra tai nạn thương tâm ngoài ý muốn!”
“Được, anh và tôi chung sống hòa bình, không làm tổn thương nhau.”
Phó Minh Tước lạnh lùng đáp lại.
Bây giờ anh ta không có thế lực, hoàn toàn không động vào Hắc Ảnh được.
Anh ta bây giờ là thủ lĩnh của thế giới ngầm còn sở hữu thế lực của Cố Gia Huy, anh ta làm sao có thể lay động được.
Nếu không phải vì Hứa Minh Tâm, anh ta thậm chí sẽ không xuất hiện lần nữa, tránh cho Phó Minh Nam không muốn bỏ qua cho anh ta.