Bàn tay to lặng lẽ siết chặt lại thành nắm đấm, dồn toàn bộ sức lực vào đó, nấu Phó Minh Tước ở trước mặt nhất định sẽ phải nhận một quyền của anh ta rồi.
Cách điện thoại nhưng Phó Minh Tước vẫn có thể cảm nhận được Hắc Ảnh tức giận, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười giêu cợt.
Lúc anh ta đi ám sát Dương Việt cũng đã điều tra rõ ràng.
Dương Việt đã bị Hắc Ảnh giam giữ †ừ trước, sau đó anh ta cải trang thành Dương Việt cố ý tới gân Hứa Minh Tâm rồi xuống tay với Châu Vũ.
Sau đó anh ta gây ra chuyện ngoài ý muốn nên muốn giết Dương Việt nhưng Dương Việt lại vẫn sống sót.
Anh ta nhất thời cao hứng muốn thử một chút cho nên một phát bắn trúng bụng Châu Vũ, tuy rằng tính mạng vẫn được bảo toàn nhưng cũng rất nguy hiểm.
Nếu Hắc Ảnh không hề có khúc mắc thì cũng không gọi điện thoại cho anh ta.
Bây giờ nó thật sự là một chuyện bất ngờ.
“Bây giờ cô ấy vẫn còn sống, cậu vẫn có thể liếc mắt nhìn một cái. Thật là xin lỗi, lần sau tôi sẽ không lỡ tay nữa…ba ngày sau tôi sẽ đi tìm cậu, nhớ phải thực hiện đúng lời hứa của cậu đó.”
“Được, tôi chờ anh, Phó Minh Tước.”
Hắc Ảnh nghiến răng nghiến lợi nói.
Sau khi cắt điện thoại trong lòng anh ta tràn ngập nhớ thương Châu Vũ, cũng không hiểu rốt cuộc là tâm tình mình bị cái gì quấy phá nữa.
Anh ta đuổi Khương ThKhương Tuấn ra ngoài, lấy ra mặt nạ giống hệt Dương Việt, chần chừ một lúc rôi nắm chặt trong lòng bàn tay.
. Anh ta thay đổi cách ăn mặc, rời khỏi tập đoàn rồi đi đến bệnh viện.
Anh ta thay mặt nạ mang theo khẩu trang, mặc một cái áo dài trắng, thoải mái tự nhiên xuyên qua hành lang bệnh viện.
Cuối cùng cũng đi vào phòng bệnh Châu Vũ đang ở.
Anh ta giả vờ đi vòng quanh phòng, đi trên hành lang và nghe thấy cuộc nói chuyện trong văn phòng.
Hứa Minh Tâm đang ở bên trong hỏi bác sĩ, bác sĩ trầm giọng nói, tình trạng của người bệnh cũng không được khả quan lắm, miệng vết thương bị nhiễm trùng, sốt cao không ngừng. Hiện tại thì miệng vết thương không còn là vấn đề nữa mà là sốt cao liên tục không lùi.
Nếu cứ sốt không lùi như vậy thì cô ấy có thể sẽ biến thành người nCốc.
Hắc Ảnh nghe nói như thế trái tim khế run lên.
Anh ta đi vào trong phòng bệnh thì bên trong vẫn trống rỗng, người nhà họ Dương vẫn chưa xuất hiện.
Nhà họ Dương bây giờ đang rối tung lên rồi, vội vàng lo liệu tang lễ cho Dương Việt.
Mà cô gái này không ngại vất vả chăm sóc cái người sống thực vật kia bây giờ còn vì anh ta mà bị bắn, hôn mê nằm ở đây cũng không nhận được một chút quan tâm nào của nhà họ Dương.
Anh ta không nên dặn dò Phó Minh Tước giết một người mà phải giết hết người nhà họ Dương.
Trong lòng anh ta tràn ngập thù hận, giống như một hạt giống điên cuồng bén rễ và nảy mầm rồi cuối cùng mọc thành một cây cao chót vót.
Hai bàn tay nắm chặt, khớp xương trắng bệch, trên mu bàn tay nổi gân xanh giống như rễ cây cổ thụ, đan xen vào nhau, trông rất đáng sợ.
Anh ta đi về phía Châu Vũ, thân thể cô ấy yếu ớt mỏng manh, được bọc trong một chiếc chăn màu trắng càng lộ ra vẻ mỏng manh, yếu ớt của cô ấy.
Khuôn mặt của cô ấy đỏ bừng, nóng đến đáng sợ.
Trán cô ấy lấm tấm những giọt mồ hôi, từng giọt từng giọt làm ướt hết tóc và Cối đầu.
nên bàn tay nhỏ bé vung loạn xạ, nếu Hình như cô ấy gặp phải ác mộng không phải anh đúng lúc tiến vào nắm chặt lấy tay thì chỉ sợ kim tiêm sẽ bị tuột ra.