Bà Dương đương nhiên hiểu được ý của chồng, cố kìm nén xuống, đôi mắt đỏ hoe, cảm thấy cực kỳ ủy khuất.
Bà phân nộ nhìn Hứa Minh Tâm, tức giận đến răng nanh đều đang run rẩy.
Ông Dương vì bà ra mặt, không khách khí nói: “Cô Tâm, cô không sợ chuyện này rơi vào tay giới truyên thông, biến thành khó coi sao? Cô mua được mấy người này, nhưng tôi nghĩ nhà họ Ngôn và nhà họ Quý chú trọng danh tiếng, mua không nổi!”
“Vậy ông biết không, anh Ngôn Hải của tôi còn có cô dì chú bác, thích nhất là che giấu khuyết điểm. Nếu bọn họ biết tôi ở nhà họ Dương bị khi dễ, ông cảm thấy ai sẽ xui xẻo trước. Chỉ sợ bên truyền thông còn chưa kịp đến đây vạch trần, nhà họ Dương các người đã hoàn toàn biến mất ở Đà Nẵng!”
Hứa Minh Tâm khoanh hai tay trước ngực, đảo mắt lạnh lùng qua vợ chồng bọn họ, thần sắc cực kỳ không tốt.
Trước kia cô từng bị người ta khi dễ, hiểu được bọn họ sợ nhất là điều gì.
Bắt nạt kẻ yếu.
Gặp được kẻ yếu thì giãm hơn, gặp người mạnh lại rụt chân về, đây thực chất là thói hư tật xấu của con người.
Cô sẽ không vô duyên vô cớ ra tay, nhưng đối với những kẻ khinh thường người khác quá, vậy cô sẽ giáo dục bọn họ, cô sớm không còn là quả hồng mềm yếu, mà là một con nhím, cả người đều là gai nhọn.
Ai động vào, sẽ bị đâm đến máu chảy đầm đìa.
‘GÓ Ông Dương nghe nói thế tức giận đến không nói nên lời, sắc mặt xanh mét.
Cuối cùng, ông phất tay áo lên, lạnh lùng quát lớn: “Cô Tâm, nhà họ Dương chúng tôi thấp cổ bé họng, không lay động được, nhưng đây là địa bàn nhà họ Dương, ở đây không hoan nghênh cô, mời cô đến từ đâu thì về lại nơi đó, vĩnh viễn không cần quay lại đây!”
“Nhà họ Dương, tôi cũng chả thèm đến, nếu không phải vì cô em gái nCốc này của tôi đối với Dương Việt tình thâm nghĩa trọng, ông nghĩ rằng tôi sẽ đến sao?”
Hứa Minh Tâm tức giận trợn mắt, cầm chặt tay của Châu Vũ, nói: “Châu Vũ, chúng ta đi, lần này chắc em hết hy vọng rồi chứ…”
Cô đang nói, đột nhiên phát hiện Châu Vũ không vừa ý, đứng yên tại chỗ, vậy mà không chịu cùng cô rời đi.
Chân cô như đang chứa đầy chì, thế nào cũng không thể nhúc nhích được.
Hứa Minh Tâm không khỏi hung hăng nhíu mi, nói: “Không lẽ em vấn chưa hết hy vọng sao?”
Bà Dương nghe như thế, không kìm được mà có vài phần đắc ý.
Bà châm biếm nói: “Cô Vũ, tôi khuyên cô về sau đừng đi tìm đàn ông nữa, nếu không tìm người nào liền khắc người đó. Con trai tôi gặp phải tai tinh như cô mới đổ máu, cô cũng đừng thích nó nữa, quả thực là đang nguyên rủa nói”
“Cô Vũ, làm ơn hãy tránh xa nhà họ Dương xa một chút, đừng làm ô uế cánh cửa nhà họ Dương nữa…
“Bà câm miệng!”
Châu Vũ đần ra, không biết cãi lại, nhưng cô không phải người riêng.
Hứa Minh Tâm trừng mắt nhìn qua, bà Dương bất đắc dĩ im miệng, muốn phản bác nhưng không biết làm thế nào.
“Châu Vũ, sao em lại nCốc như vậy?”
Cô không ngừng khuyên can.
“Không phải, chị Minh Tâm, em cảm thấy lời chị nói vừa rồi rất đúng.”
“Lời nào?”
“Em nên trả cho bà ấy một bạt tai, em không thể bị đánh một cách oan uổng như vậy.”
Châu Vũ không chớp mắt, nhìn chăm chăm bà Dương, nói từng chữ một.
Âm thanh tuy không lớn, nhưng rất trong trẻo, rõ ràng, mọi người ở đây đều nghe thấy.
Bà Dương nghe nói thế, ánh mắt trừng lên thật to.