Trình Hoa ngã xuống sàn, không ai cảm thấy cô ta đáng thương, trái lại còn vỗ tay bảo hay với hành động của Cố Yên.
"Không thể để cho kẻ sát nhân này giải quyết như thế, thật sự là quá nhẹ rồi!"
"Tuổi còn trẻ mà lại ác độc như thế, thật là làm cho người ta thấy đáng sợ!"
"Loại người này, ngồi tù cũng không đủ để bù đắp lại chuyện ác của cô ta!"
"Sao nhà họ Trình lại giáo dục ra đứa con gái như thế này cơ chứ?"
Cuối cùng, trước mặt Trình Hoa tối sầm, triệt để ngất đi.
Ông cụ Trình muốn tiến lên xem xem sao, lại bị Cố Gia Bảo ngăn lại.
"Cậu ba đã nói rồi, nợ máu phải trả bằng máu, chuyện này cứ giao cho cảnh sát xử lý, ông đừng nhúng tay vào nữa."
"Cố Gia Bảo, chúng ta đã làm bạn nhiều năm, lẽ nào ông muốn trơ mắt..."
"Vậy ông trơ mắt dung túng cho cháu gái ông, hại con dâu của tôi sao?"
Cố Gia Bảo lạnh lùng cắt ngang lời ông ta, giọng nói trầm thấp mang theo lệ khí ngoan độc.
Cục tức này đừng nói là Cố Gia Huy không nuốt trôi, ông ấy cũng không nuốt trôi được.
Tình cảm nhiều năm nay của nhà họ Trình, làm sao bì được với tính mạng của con dâu mình. Mạng của cháu gái ông ta là mạng, mạng của con dâu ông ấy thì không phải là mạng chắc?
Cố Gia Huy ngồi trên ca nô, ôm chặt Hứa Minh Tâm.
Mặc dù trên người đã đắp một cái áo thật dày, nhưng cơ thể cô vẫn rất lạnh.
Trong khoang mũi toàn là mùi máu tươi, sau gáy cô còn đang liên tục chảy máu.
Sắc mặt cô tái nhợt đáng sợ, không có một tí huyết sắc nào, cả người đều bay bổng, một chút trọng lượng cũng không có.
Cô vẫn không nhúc nhích, yên lặng nằm trong lòng anh, hô hấp càng ngày càng mỏng.
Trái tim của Cố Gia Huy như bị tiếng hít thở của cô nhéo lại vậy, nếu thật lâu cô không thở ra, anh cũng không dám thở mạnh.
Anh chỉ mong nhanh chút, nhanh chút, lại nhanh hơn chút.
Hứa Minh Tâm sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
Lúc Cố Gia Huy cập bờ, xe cấp cứu được thông báo trước cũng vội vàng chạy tới, nhanh chóng đưa người tới bệnh viện.
Cô đã đeo cái chụp dưỡng khí và được đưa đến phòng phẫu thuật với tốc độ nhanh nhất.
Cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại kêu bịch một tiếng, đèn bên trên cũng đã sáng lên.
Sống lưng Cố Gia Huy căng thẳng đứng ở ngoài cửa không nhúc nhích.
Nước trên người còn rơi tí tách tích tách.
Cố Yên và Lệ Nghiêm cũng đã chạy tới.
Cố Yên thấy anh như vậy, trái tim cũng nhíu chặt.
"Anh... xin lỗi, đều là em không tốt, em đã tháo tai nghe ra. Nếu lúc đó em không tháo tại nghe ra, những chuyện này cũng sẽ không xảy ra, anh, em..."
Cố Yên nóng lòng như lửa đốt, cô ấy cũng hơi nói năng lộn xộn.
Ngược lại, Lệ Nghiệm thì bình tĩnh, anh ta kéo vai cô ấy, đưa cô ấy ra sau lưng.