“Làm càn! Cô chẳng qua chỉ là hậu sinh vấn bối, cô hại chết con tôi, còn dám nói với tôi như vậy?”
Bà Dương không làm gì được Hứa Minh Tâm, chẳng lẽ còn không đối phó được Châu Vũ sao?
Bố mẹ đều là giáo viên, có cái gì phải sợ chứ?
Bà Dương tiến lên, nâng cao cánh tay, là muốn cho cô một bạt tai nữa.
Nhưng Hứa Minh Tâm ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt, vội vàng ra tay, giữ chặt cổ tay bà.
Lần này cô vô cớ ra tay, không có lý do để tát lại một cái, nhưng Châu Vũ thì có thể.
“Châu Vũ!”
Châu Vũ sau khi nghe được, ngâm hiểu, biết rõ giờ phút này mình nên làm gì.
Cái gì là đúng, cái gì là sai.
Cô không chút do dự ra tay, cho bà Dương một cái tát.
Một trái một phải, hai dấu tay lại nhìn rõ như vậy.
Bà Dương hai má ửng đỏ, mắt thường cũng có thể thấy được vết đỏ không ngừng sưng lên.
“Chồng ơi….”
Bà òa khóc, nhìn ông Dương cầu cứu.
Ông Dương cũng tức giận, ở ngay trước cửa nhà, mà vợ lại bị hai vấn bối đánh hai bạt tai, đây thật quá khinh người rồi.
Ông Dương bất chấp tất cả, cầm tay Châu Vũ, Hứa Minh Tâm muốn ngăn cản, lại bị ông Dương hung hăng đẩy ngã trên mặt đất.
Trên mặt đất đều là đá nhỏ vụn, cú ngã lại không nhẹ, lòng bàn tay cô nặng nề đập xuống đất, đâm thủng da thịt.
Cô đau đớn hít một hơi.
Châu Vũ thấy cô té ngã trên mặt đất, muốn lại đỡ, không nghĩ ông Dương lại hung hăng cho cô mấy bạt tai.
Hai tay trái phải, bốn lần liên tiếp.
Miệng Châu Vũ đều thấm ra máu tươi.
Ông buông tay, Châu Vũ liền lung lay ngã nhào xuống mặt đất, đầu óc choáng váng.
Ông lập tức nhìn Hứa Minh Tâm, nuốt nước miếng, lấy hết can đảm cũng không dám động vào cô một chút.
Thật ra là vì thân phận những người chống lưng cho cô, mới không dám ra tay.
Hứa Minh Tâm nhanh chóng chạy đến đỡ Châu Vũ, xem khuôn mặt sưng phù dọa người của cô, khóe miệng đều là máu tươi.
Trên người cô vẫn còn vết thương của đạn, căn bản vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng cô sợ sẽ qua ngày cúng tuần của Dương Việt, muốn đến thắp nhang sớm một chút, sốt cao chưa khỏi liền vội vội văng vàng chạy lại đây.
Nhưng hiện giờ thì tốt rồi, đối phương không những không cảm kích, còn giáng cho vài bạt tai, thân thể yếu đuối của cô bây giờ làm sao chịu được.
Hứa Minh Tâm đỏ mắt, không phải khổ sở, mà là phẫn nộ.
Khinh người quá đáng.
Đều là ỷ thế hiếp người, vậy thì để xem bối cảnh của ai càng thêm lợi hại.
Ý bản thân là trưởng bối, là có thể làm xằng làm bậy sao?
Rõ ràng là già mà không kính!
Hứa Minh Tâm trợn mắt, lập tức lấy điện thoại ra, bấm số gọi điện thoại.
“Anh, có rảnh không? Em gái anh bị người ta khi dễ, mau dẫn người qua đây.”