“Đối phương là vì suy nghĩ không muốn chúng ta bị liên lụy, dù sao thời gian xảy ra vụ án, chúng ta là người khả nghi nhất. Dù mọi chuyện không có gì, nhưng truyền thông lại thêm mắm thêm muối, khó tránh khỏi sự phiền toái.”
Hứa Minh Tâm nghe vậy cảm thấy đối phương tâm tư rất kín đáo. Ngay cả bản thân sai một chút cũng không có, làm việc sạch sẽ, còn thuận tiện bớt đi phiền toái cho bọn họ.
Người này thật là đáng sợ.
“Tôi sẽ cử người đi bảo vệ em, em cũng nên chú ý an toàn, là con gái không nên đi lung tung.”
Từ đầu đến cuối người mà Ngôn Hải không yên tâm vấn là cô.
Hứa Minh Tâm liên tục gật đầu, cũng hiểu được nhưng cũng âm thầm đau đầu.
Người này che dấu rất tốt, rốt cuộc là người tốt hay người xấu, giết cả nhà nhà họ Dương như vậy thì có lợi gì.
Cho dù là thiên cừu đại hận cũng không thể ác độc như vậy?
Cô trở lại phòng bệnh, trong lòng cũng không yên, đi ngủ toàn gặp ác mộng.
Cô mơ thấy cơ thể vợ chồng nhà họ Dương bị đốt trụi, nửa đêm giật mình tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa, tất cả điều là mồ hôi lạnh.
Cô nhìn thấy Châu Vũ đang ngủ, nhẹ nhàng thở dài, cũng không biết ngày mai nên nói như thế nào.
Tin tức chấn động lớn như vậy, cô ấy không có khả năng không biết.
Ngày hôm sau, cô tỉnh lại, chẳng qua chỉ là câm điện thoại xem thời gian, liền thấy được tin tức đứng đầu của hôm nay.
Cô nhấn vào, sau đó im lặng thật lâu.
Hứa Minh Tâm rất lo lắng.
“Châu Vũ, chuyện này nói với Ngôn Hải cũng không có sao, chị cũng không biết là ai, ngay sau khi chúng ta rời khỏi lại làm ra chuyện như vậy.”
“Em biết rõ Ngôn thiếu sẽ không làm như vậy.
Châu Vũ thản nhiên nói, cô quá mức bình tĩnh, chẳng qua là sắc mắt kia vẫn còn tái nhợt, giống như là toàn bộ máu của cơ thể điều bị trút ra bên ngoài.
“Em có sao không?”
“Em không sao, chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Nhưng, nhà họ Dương với em đã không còn liên quan, dù ai có chết, em cũng không quan tâm. Em không buồn, cũng không cảm thấy vui vẻ, chẳng qua là xem một chút mà thôi. Chị Minh Tâm, cảm ơn chị đã vất vả chăm sóc em, khi nào em khỏi sẽ cố gắng làm việc, mới có thể đền đáp chị đối với em”
“Em bình an là được, thật sự em làm chị sợ muốn chết, em không có việc gì là tốt rồi, chúng ta mặc kệ cái gì khác.
Binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, sống tốt mỗi ngày là được rồi.”
“Ừm, em sẽ không bao giờ buồn vì những người không xứng đáng nữa!”
Châu Vũ dùng sức gật đầu, như là một lời hứa.
Nhìn thấy cô ấy tỉnh lại một lần nữa, Hứa Minh Tâm thở dài một hơi.
Châu Vũ nằm viện hơn mười ngày miệng vết thương mới hoàn toàn khép lại, còn phải tiếp tục chăm sóc.
Việc này đương nhiên không thể gạt được cha mẹ của cô, họ đến thăm rất nhiều lần.
Vốn dĩ là ngày mai xuất viện, có thể Châu Vũ đã tìm bác sĩ sửa lại thời gian, xuất viện sớm hơn một ngày, chính là muốn Hứa Minh Tâm bận việc, chỉ vì mình mà bận trước bận sau.
Cô thật sự cảm thấy rất áy náy, khoảng thời gian này cả người có cảm giác không thoải mái, làm phiền cô áy rất nhiều.
Các anh em cũng đã giải quyết xong, Hứa Minh Tâm đối với chính mình thật sự không còn gì để nói.
Cô đi tới trưởng sảnh bệnh viện hoàn thành thủ tục xuất viện, kiểm tra số tiền, nghĩ đến việc phải trả tiền cho Hứa Minh Tâm.