Cố Gia Huy nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt, trái tim giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
Biển...
Lại là ở trên biển xảy ra chuyện.
Đời này anh không tin thần phật, nhưng giờ phút này, anh lại bằng lòng hiến dâng ra toàn bộ tín ngưỡng của mình.
Chỉ cầu Hứa Minh Tâm có thể bình an sống sót, cho dù là dùng tính mạng của anh để bù vào, anh cũng cam tâm tình nguyện.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đảo mắt đã là rạng sáng.
Lệ Nghiệm rất bình tĩnh, anh ta đã phong tỏa tin tức, chưa để cho quá nhiều người thăm.
Người tới càng nhiều, cũng chẳng giải quyết được vấn đề, huống hồ bệnh viện cần yên tĩnh.
Cuối cùng, anh bảo Cố Yên đi về.
"Nhưng mà... em muốn ở lại đây cùng anh ba."
"Em ở lại cùng cậu ấy cũng vô dụng, yên tâm có anh ở đây, anh sẽ không để cậu ấy xảy ra chuyện gì đâu."
"Lệ Nghiêm, khi anh hai ra đi, em không thể chạy về, ở bên cạnh anh bam em đã rất hối hận rồi. Em biết anh ba kiên cường, chắc chắn có thể chịu đựng được. Nhưng... em vẫn muốn ở đây, cho dù chú là nhìn anh ấy thôi cũng được."
"Trong lòng anh ấy là đau khổ, nhưng lại một câu cũng không nói, nhưng em có thể cảm nhận được, em không muốn đi..."
"Vậy được, em đi chuẩn bị chút quần áo sạch đi, cậu ta ướt nhẹp thế này đứng ở đây, cũng không phải cách."
Lệ Nghiêm biết là không khuyên được Cố Yên đi về, anh ta đành phải tìm việc chút cho cô ấy, để cô ấy không quá tự trách.
Trời có bão táp bất ngờ, không ai muốn xảy ra chuyện như thế này.
Không lâu sau, quần áo đã được cầm tới, Lệ Nghiệm thản nhiên nói: "Cố Gia Huy, cậu là để tôi tiêm thuốc mê cho cậu, thay quần áo cho cậu, hay là cậu tự chủ động hả?"
Cố Gia Huy cứ như chưa nghe thấy vậy, anh vẫn không nhúc nhích.
"Nếu Hứa Minh Tâm bình an vô sự, cậu định đi chăm sóc cô ấy với cái bộ dạng này à?"
Anh ta vừa nói ra lời này, cuối cùng Cố Gia Huy đã có một chút phản ứng, anh cầm lấy quần áo rồi tìm một phòng bệnh không có người mặc vào, sau đó lại ổn định canh giữ ở trước cửa."
Anh chỉ muốn yên ổn chờ cô trở lại.
Sáng sớm, mặt trời dần lên, đèn ở phòng phẫu thuật rốt cuộc đã tắt.
Bác sĩ đi ra ngoài, mồ hôi đầm đìa, Cố Gia Huy lập tức tiến lên, nắm chặt tay bác sĩ. sức lực lớn, nhưng muốn kéo rách tay bác sĩ vậy.
"Cô ấy sao rồi?"
"Bệnh nhân hiện rất không ổn định và đã được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi trong hai mươi tư giờ. Nếu trong vòng hai mươi tư giờ, các dấu hiệu sinh tồn không cải thiện thì ...Sớm chiều nguy hiểm."
Bác sĩ đã nói rất uyển chuyển rồi, cũng không dám nói là sau hai mươi tự giờ, nếu không có phản ứng thì trực tiếp chuẩn bị hậu sự thôi.
Nhưng mà vừa nghĩ đến là người trước mặt là cậu ba Cổ hung thần ác sát, bác sĩ liền sửa lời ngay.
"Tôi không muốn nghe lời này, tôi cần anh trả lời chắc chắn cho tôi!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!