“AI?”
“Hắc Ảnh!”
Anh ta mím môi, nặng nề phun ra hai chữ này: “Anh ta vừa xuất hiện đã tiếp quản vị trí của Phó Minh Tước, hợp chợ đen và bang xã hội đen làm một.
Rửa tiền rồi tổ chức buôn bán súng đạn, thuốc thang, tập kết nhân lực, vẫn luôn hành tẩu ở Đà Nẵng. Hơn nữa, công ty con ở London cũng có chút nguy cơ, không ngừng có công ty mới, chèn ép cổ phần.”
“Người này đúng là rất kỳ quái, phong cách làm việc mạnh mẽ quả quyết, thủ đoạn buôn bán rất giống với ông chủ trước đây. Có điều, anh ta tàn ác hơn, sát phạt quyết đoán hơn nhiều.
Ông chủ đã điều tra rất lâu nhưng vẫn không có kết quả gì. Hơn nữa những hành động của Hắc Ảnh rất nhỏ, mấy ngày vừa rồi ông chủ có việc nên không thể giải quyết được gì.”
“Vậy lúc Cố Gia Huy trở về, anh không nhắc tới những chuyện này sao?”
“Có nhắc chứ, ông chủ nói trước mắt không cần phải xen vào, hơn nữa đối phương bây giờ cũng không có động tĩnh gì, tôi cũng không chú ý tới.
€ó lẽ, đối phương đang tạm nghỉ. Hơn nữa sau khi ông chủ trở về, chỉnh lý tập đoàn Cố Linh ngày càng tốt hơn, chỉ †rong vòng một tháng ngắn ngủi, thị trường chứng khoán đã tăng lên mấy phần trăm. Với địa vị hiện giờ của tập đoàn Cố Linh cũng khó mà khiến người ta lay động được nên tôi không lo lắng chút nào.
`Khi Khương Tuấn nói những lời này, trên mặt có chút sùng bái, tựa như sự ngưỡng mộ đối với Cố Gia Huy lại tăng thêm một phần.
Hứa Hứa Minh Tâm lại vô cùng sợ hãi, càng nghĩ càng thấy lo lắng hơn.
Hắc Ảnh và Cố Gia Huy giả có quan hệ gì, hai người họ là cùng một người, hay là hai người.
Nếu như là hai người vậy thì không phải rất đáng sợ sao?
Cô suy nghĩ sâu xa, Khương Tuấn gọi vài tiếng cô mới hồi phục tinh thân lại.
“Cô Minh Tâm, cô không sao chứ?
Sao cô có vẻ lo lắng vậy?
“Không… không có gì.”
Giọng nói cô có chút run rẩy, cố gắng áp chế sự sợ hãi trong lòng.
Hiện giờ chưa thể nói cho Khương Tuấn được, chuyện này càng ít người biết càng tốt.
“Khương Tuấn, những lời này anh đừng nói cho Cố Gia Huy vội, coi như là bí mật giữa tôi và anh, bất kể ai cũng không được nói, cho dù là người thân thiết nhất anh biết chưa?”
“Nghiêm trọng như vậy sao?”
“Bởi vì… tôi không muốn anh ấy lo lắng cho tôi, anh ấy chắc cũng không muốn tôi biết nhiều, sợ tôi lo. Anh đồng ý với tôi, được không?”
“Hiểu rồi, hiểu rồi, đúng là vì cô ông chủ có thể hy sinh cả tính mạng dù phải trả bất cứ giá nào.”
Khương Tuấn liên tục gật đầu.
Hứa Minh Tâm thở phào một hơi nhẹ nhõm, tin tưởng Khương Tuấn chắc chăn sẽ giữ lời kín như bưng.
“Đúng rồi, mấy ngày này Cố Gia Huy biến mất, rốt cuộc là đi đâu, anh có biết không?”
“Tôi không biết, nhưng tôi có hỏi qua bác sĩ Nghiêm, gần đây sức khỏe ông chủ vẫn luôn không tốt, bác sĩ Nghiêm năm lần bảy lượt tới tìm anhấy, muốn để anh ấy đi chữa trị. Nhưng ông chủ vấn luôn từ chối, thậm chí còn tức giận với bác sĩ Nghiêm qua điện thoại.
Có một hôm tôi tình cờ đứng ngoài cửa nghe được mà còn có chút sợ hãi.”
Hứa Minh Tâm nghe được lời này, trái tim càng căng thẳng hơn.
Khó trách, lúc trước anh lại nói mình rời đi có chút nguy hiểm.
Anh là lo cho cô, sợ sau khi anh đi, không có ai chăm sóc cho cô, sợ cô bị người ta theo dõi.