“Bóng lưng của tôi?”
“Đúng, bóng lưng anh bắt chước theo Cố Gia Huy.”
“À?” Anh ta như phát hiện ra chuyện gì đó, cười: “Vậy cô có biết chuyện mấy hôm đó tôi không hề dùng tới thân phận của Cố Gia Huy không?”
Hứa Minh Tâm kinh ngạc, nhìn anh †a trân trân.
“Như thế có nghĩa là, người mà cô nhìn thấy là Cố Gia Huy chứ không phải là tôi. Anh ta bí mật theo Lệ Nghiêm đi điều trị, không thể về lại Đà Nẵng nhưng cô lại nhìn thấy anh ta. Vậy thì tôi thật sự không dám tưởng tượng anh ta điều trị bệnh tới mức độ nào hoặc là không hề chữa bệnh hẳn hoi, cố gắng sống cầm hơi trên cái thân xác bệnh tật đó?”
“Chuyện này… không thể xảy ra chuyện này được, anh ấy nhất định không xảy ra chuyện gì.”
“Vậy sao? Dù sao tập đoàn Cố Linh sớm muộn gì cũng là của tôi, nhà họ Cố từ trên xuống dưới nhất định không ai có kết cục tốt đẹp. Trò chơi cứ chậm rãi thế này mọi người mới cảm thấy hay ho, chứ một mẻ bắt sạch thì còn ý gì vui nữa? Nếu như vậy thì chúng ta cứ từ từ mà chơi thôi.”
“Anh tưởng mình sẽ chạy thoát được sao?”
“Cô tưởng cô bắt được tôi sao?”
Anh ta cười lạnh.
Sắc mặt Hứa Minh Tâm trâm xuống, cô võ tay, Khương Tuấn dẫn người từ bên ngoài vào, vây quanh Hắc Ảnh.
Nhưng cánh cửa vừa được mở ra..một đám người đang chỉ trỏ vào hai người đứng giữa.
Cảnh tượng Lâm Thanh Huyền dí súng vào đầu Khương Tuấn từ từ xuất hiện trước mặt mọi người.
“Lâm Thanh Huyền!”
Hứa Minh Tâm cau mày, vội vàng hét lên tên của cô ta.
Cô biết Lâm Thanh Huyền là nội gián nhưng cô cảm thấy con người là động vật có tình cảm, cho dù máu lạnh thế nào cũng có thể bị cảm hóa.
Khương Tuấn thật sự yêu cô ta, cô ta cũng sinh một đưa con cho anh ta. Hai người đồng tâm hiệp lực, cùng nhau cố gắng trong công việc.
Vì sao bây giờ mọi thứ lại thay đổi?
Đôi mắt Khương Tuấn đỏ au, sương mù bao trùm cả khuôn mặt.
Anh ta tức giận hét lên: “Mọi người ra tay giết đồ khốn này đi! Đừng quan †âm đến tôi, mạng của tôi có đáng gì đâu.”
“Thư ký Tùng!”
Bảo vệ cầm vũ khí vào trong nhưng hai bên do dự nhìn nhau.
Bọn họ cầm súng điện trên tay nhưng trong túi đã cất sẵn súng. Một tay bọn họ đã để hờ vào đó, sẵn sàng nhận lệnh bất cứ lúc nào.
“Tha cho anh ta đi, nếu không Khương Tuấn sẽ phải chết.”
Lâm Thanh Huyền lạnh lùng nhìn xung quanh.
Cô chưa từng nhìn thấy một Lâm Thanh Huyền nào như thế này.
Đôi môi đỏ rực, thân hình quyến rũ.
Dáng vẻ dám chém dám giết, lạnh lùng vô tình đó của Lâm Thanh Huyền khiến cô cảm thấy vô cùng xa lạ.
Lâm Thanh Huyền thông minh nhưng chưa từng thiếu sự dịu dàng, sự hấp dẫn của người phụ nữ.
Hiện giờ, cô ta không khác gì một sát thủ chuyện nghiệp, không hề có một chút tình cảm nào cả.
Ánh mắt nhìn Khương Tuấn cũng vô cùng xa lạ, người ta đều nói một ngày vợ chồng ân nghĩa trăm năm.
Nhưng ánh mắt cô ta nhìn Khương Tuấn không có một chút tình cảm, giống như hai người chưa từng gặp mặt.