“Cô có gan thì giết tôi đi còn anh ta bắt buộc phải ở lại đây. Hứa Minh Tâm, người này làm hại tới chủ tịch, không thể giữ lại anh ta. Tôi có chết cũng không liên quan gì tới cô, cô không cần phải tự trách mình.”
Khương Tuấn nói gắn từng chữ một, dáng vẻ thâm trầm.
Hai mắt anh ta trợn trừng như sắp nứt cả ra, tất cả cũng vì quá tức giận và đau thương.
Bị người mình yêu phản bội, cảm giác này đúng là đau đến tận xương tủy.
Hứa Minh Tâm nhìn Khương Tuấn trân trân. Từ trước tới giờ anh ta đều rất tôn trọng cô, trước sau gọi đều gọi cô là mợ chủ, vậy mà lần này… anh †a gọi thẳng tên của oô.
Có thể thấy Khương Tuấn quyết liệt như thế nào.
. Nhưng cô không làm được!
“Hắc Ảnh, tôi không động vào anh, anh cũng bảo Lâm Thanh Huyền không được manh động.”
“Được, Lâm Thanh Huyền, sau khi tôi đi rồi cô buông súng xuống, để cho bọn họ tùy ý xử lý. Cô hiểu không?”
Lâm Thanh Huyền nghe vậy, đôi mắt không chút tình cảm kia chuyển động qua lại một lát nhưng cô ta không suy nghĩ quá lâu mà nhanh chóng trả lời lại: “Đàn em đã biết.”
Cảm giác này giống như máy móc vậy, cô ta chỉ biết phục tùng mệnh lệnh.
“Không ngờ có một ngày, cái mạng nhỏ của cô cũng ngang giá với mạng tôi. Lâm Thanh Huyền, kiếp này cô sống coi như cũng không uổng phí.”
Hắc Ảnh chỉnh trang lại quần áo rồi nở một nụ cười lạnh lùng ghê người.
Anh ta liếc mắt nhìn Hứa Minh Tâm, giống như chứng minh câu nói vừa rồi.
Rằng cô chẳng thể làm gì được anh 1a.
Anh ta quỷ kế đa đoan nên từ lâu đã sắp xếp tai mắt trong cả tập đoàn Cố Linh.
Hắc Ảnh cứ thế nghênh ngang đi ra, mũi súng đen ngòm cứ nhắm vào đầu anh ta nhưng từ đầu đến cuối anh ta không thèm liếc mắt nhìn một lần.
Hắc Ảnh cứ thế bỏ đi, Hứa Minh Tâm không hề đuổi theo, cô lo lắng cho Khương Tuấn.
Lâm Thanh Huyền nói được làm được, cô †a từ từ buông súng xuống.
Khẩu súng rơi xuống đất, tất cả mọi người đứng đó đều thở phào nhẹ nhõm.
Khương Tuấn cũng phản ứng lại được. Hai tay anh ta siết chặt lấy cổ áo của Lâm Thanh Huyền rồi quảng cô †a ra ghế sofa.
Bị ngã từ trên cao xuống, đầu cô ta đập vào một góc của bàn trà, trong chốc lát máu tươi tuôn ra.
Máu rơi xuống chiếc thảm màu xanh, nhuộm đỏ cả một khoảng lớn.
“Tại sao, tại sao cô lại phản bội tôi?”
Khương Tuấn hét lên giận dữ, âm thanh chấn động khiến người khác kinh hãi.
Cả tầng lầu đều nghe thấy tiếng hét đứt gan đứt ruột của Khương Tuấn, âm thanh như khi bị người khác đẩy xuống vực sâu.
Cảm giác bị người mình yêu kê súng vào đầu còn khó chịu hơn cả khi bị giết.
“Anh giết tôi đi.”
Lâm Thanh Huyền cố gắng ngẩng đầu lên, sắc đẹp của cô ta có thể nói là tuyệt mỹ.
Máu chảy quanh trán Lâm Thanh Huyền, một vẻ đẹp khiến người khác kinh ngạc.
“Nói cho tôi biết đáp án, nói cho tôi biết đáp án!”
Khương Tuấn chỉ muốn biết lý do: “Có phải cô có chuyện gì khó nói không? Cô nói cho tôi biết, tôi cầu xin cô, cô nói cho tôi biết.”
Anh ta la hét giống như bị điên nhưng trong lòng vẫn ấp ủ một hy vọng xa vời.
“Tôi chẳng có gì khó nói cả, thực ra từ trước tới giờ tôi vân luôn lừa anh.