Xuất thân của tôi tất cả mọi thứ đều là giả, tất cả đều là được bịa ra. Tôi là con cờ được nhà họ Phó nuôi, Phó Thiết Ảnh là cậu chủ của tôi, tôi lớn lên cùng với cậu ấy. Nhiệm vụ duy nhất của tôi là phục tùng mệnh lệnh của cậu chủ.”
“Lúc đầu khi Cố Gia Huy mới về nước, không có bất cứ thông tin gì liên quan tới anh ta cả. Bên cạnh anh ta đã có Khương Tuấn, nếu tôi xuất hiện đương nhiên sẽ rất đáng nghỉ, vậy nên tôi ra tay với Cố Triệt trước. Cố Triệt ngu dốt, không nhìn ra được mục đích thật của tôi. Chẳng bao lâu tôi đã trở thành trợ thủ đắc lực của anh ta. Lấy được tập đoàn Cố Linh thì sẽ rất có tiếng nói. Thứ mà cậu chủ cần chính là tập đoàn Cố Linh và… mạng của Cố Gia Huy.
“Nhưng không ngờ về sau Cố Gia Huy lại phát triển nhanh như vậy, trở thành người điều hành của tập đoàn Cố Linh. Chính vì thế nên tôi mới chạy tới đây. Gả cho anh cũng chỉ vì muốn lấy được càng nhiều thông tin của anh ta mà thôi.
“Chỉ… chỉ vì chuyện đó thôi sao?”
“Đúng, chỉ có thế mà thôi. Tôi không yêu anh, cũng không yêu đứa con kia.
Tôi chỉ đang hoàn thành nhiệm vụ thôi.”
Lâm Thanh Huyền chống hai tay xuống đất, năm chặt lấy những sợi lông trên tấm thảm.
Lâm Thanh Huyền cố gắng chống đỡ, khuôn mặt cô ta đã rất nhợt nhạt.
“Khương Tuấn, anh đúng là rất ngu nCốc. Tôi đối xử thật lòng với anh hay không mà anh cũng không nhìn ra được sao? Đàn ông đúng là dễ bị lừa!”
“AI”
Khương Tuấn nghe được câu này không kiềm chế được tâm trạng của mình, một cái tát giáng mạnh vào mặt Lâm Thanh Huyền.
Cái tát rất vang và cũng rất mạnh.
Lâm Thanh Huyền gục hẳn xuống đất, tai cô ta kêu ù ù, đầu cũng trở nên rất nặng, nhất thời không ngồi dậy được.
Mũi và miệng cô ta đều đang chảy máu, dấu tay trên mặt càng lúc càng rõ ràng, người khác nhìn vào không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Khương Tuấn cầm lấy khẩu súng, trái tim Hứa Minh Tâm như nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô tưởng anh ta định giết Lâm Thanh Huyền nhưng không ngờ anh ta quỳ rạp xuống trước mặt cô.
“Khương Tuấn, anh đang làm gì vậy?”
Trái tim của cô như bị ai nắm lấy.
“Cô Minh Tâm, tôi biết lân này tội của Lâm Thanh Huyên là rất lớn, cô ta vẫn luôn giúp đỡ kẻ địch làm chuyện xấu.
Cô ta có chết cũng không đáng tiếc, nhưng không thể cứu vấn lại thương tích của chủ tịch. Nhưng… nhưng tôi là chồng của cô ta, vợ làm sai thì phải trách người làm chồng như tôi quản lý không nghiêm. Tôi đã dạy dỗ cô ta rồi, tất cả mọi tội lỗi của cô ta sẽ do tôi gánh vác.”
“Trong một tuần, tôi sẽ điều tra tập đoàn từ trên xuống dưới một lượt, tìm ra tất cả nội gián. Một tuần sau, Khương Tuấn tôi xin dùng cái chết để tạ lôi.”
“Khương Tuấn, chuyện này không phải là lỗi của anh. Anh đừng làm vậy!”
Hứa Minh Tâm định đỡ Khương Tuấn dậy nhưng đầu Cối của anh ta giống như dính chặt lên sàn, làm thế nào cũng không động đậy.
“Gô làm vậy có phải là không tin tưởng quyết tâm của tôi không?”
Khương Tuấn vừa nói xong câu đó, không ngờ lại cầm súng bắn thẳng vào ngực phải của mình.
Trong giây lát, máu thịt lẫn lộn, máu tươi ồng ộc chảy ra, làm ướt cả quần áo.
. Sắc mặt của Khương Tuấn cũng nhanh chóng trở nên trắng bệch, mồ hôi trên trán cũng túa ra.
Sự đau đớn này không phải ai cũng chịu được.
“Khương Tuấn!”