Cố Gia Huy võ nhẹ vào đầu cô: “Được rồi, chúng ta không nghĩ nữa.
Nếu chỉ dựa vào đầu óc của hai chúng †a thì cũng không có tác dụng gì đâu.
Ngày mai chúng ta về nhà cũ một chuyến, chúng ta còn phải giải thích truyện kết hôn giả nữa.”
“Vâng, ngủ thôi. Hôm nay mệt chết mất, không hiểu vì sao mùa đông năm nay em lại hay cảm thấy buồn ngủ vậy.”
Hứa Minh Tâm ngáp một cái rồi chui vào dưới cánh tay của Cố Gia Huy, tìm một vị trí thoải mái rồi chìm vào giấc ngủ.
Anh hôn nhẹ một cái lên trán cô rồi cũng thỏa mãn ôm cô đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, hai người cùng về nhà cũ.
Mối bất hòa lúc trước đã được giải quyết nên Úy Như trở lại bình thường, bà ta cũng lý trí hơn khi đối xử với Phó Thanh Viên.
Cho dù trên người anh ta có một nửa dòng máu của Phó Minh Nam nhưng ông cụ không hề ghét bỏ, coi đó như con của mình. Ba người sống chung với nhau lại có vẻ rất vui.
Cố Gia Huy vừa mới vào cửa, còn chưa kịp lên tiếng gọi thì đã thấy ông cụ ngồi sẵn trên ghế, đập mạnh xuống bàn: “Đứa con bất hiếu, mày quỳ xuống cho tao.”
“Đúng con quỳ xuống, con làm bố mẹ con tức chết, làm ta suýt chút nữa cũng thăng thiên.”
Úy Như cũng tức giận bổ sung.
Cố Gia Huy ngoan ngoãn quỳ một chân xuống đất. Đàn ông quỳ trước trời đất, bố mẹ và quỳ một chân trước người phụ nữ mình yêu, tất cả những điều này đều là bình thường.
Hứa Minh Tâm run rẩy, cảm nhận được sự tức giận của ông cụ, cô cũng run rẩy quỳ xuống nhưng Uý Như lại kéo cô lên.
“Con dâu, con ngồi lên đây, nào, biết con thích ăn vặt nên mẹ đã mua rất nhiều loại hạt ngào mật ong, con nếm thử đi.”
“Con… sao con lại được đối xử khác? Khác biệt giữa hai bọn con sao lại lớn vậy?”
Cô nói nhỏ líu ríu.
Hứa Minh Tâm nhìn Cố Gia Huy, trong lòng cũng cảm thấy thương xót cho anh.
Cô được sắp xếp ngôi ở vị trí cạnh vị trí của bà chủ. Ông cụ đi về phía Cố Gia Huy, tức giận trách móc anh.
“Cố Gia Huy, gan của mày cũng lớn lắm, mày dám bỏ mặc không quan tâm tới bố mẹ cháu. Mày có biết mẹ mày và †ao tự trách mình như thế nào không?”
. “Nếu tao không dạy dỗ lại mày đàng hoàng thì e rằng mày lên trời và không xuống được nữa.”
“Cũng may tao không bị cao huyết áp hay bệnh tim, nếu không sớm muộn gì cũng bị thăng con bất hiếu như mày làm cho tức chết. Tao tức chết không có việc gì nhưng mày có biết mẹ mày buồn lòng như thế nào không? Giả vờ ly hôn à! Không cần nghĩ cũng biết đây là ý tưởng của mày đúng không?”
“Chuyện này… bố, chuyện này không thể trách anh ấy được. Con muốn ly hôn thật nhưng anh ấy lại cứ muốn làm giả.
Hứa Minh Tâm nói sự thật.
Ông Cố nghe vậy, cảm thấy không còn chút mặt mũi nào nữa.
Hứa Minh Tâm hoàn toàn không để cho ông cơ hội xuống nước.
Ông Cố xấu hổ một lát rồi nói: “Vậy thì đó cũng là lỗi của Cố Gia Huy, không thông báo cho người lớn biết chuyện ly hôn đó là giả.”
“Cố Gia Huy, mày cứ quỳ ở đây đi. Không được động đậy lung tung, để tao đỡ tức đã.”
.. Hứa Minh Tâm nhìn Cố Gia Huy đang quỳ trên đất, sống lưng anh thẳng tấp, giống như một vị tướng quân kiên cường vậy.
Cô đột nhiên nhớ lại chuyện kiếp này kiếp trước của Dương Nguyệt.
Kiếp trước, Cố Gia Huy nhất định là một tướng quân.