Anh ta gặp được Lâm Thanh Huyền, thấy cô ta cũng là trẻ mồ côi nên vô cùng quan tâm chăm sóc.
Ở bên cạnh Lâm Thanh Huyền, anh †a thấy mình như người hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Anh ta có may mắn gì mà có thể tìm được một người vợ cùng cố gắng nỗ lực như thế.
Lâm Thanh Huyền độc lập kiên cường, nhưng trước mặt anh ta lại không mất đi vẻ dịu dàng và trẻ con.
Anh ta thích hết mọi thứ của Lâm Thanh Huyền và cũng dốc hết lòng hết dạ ra để yêu cô ta.
. Sau khi gặp được Lâm Thanh Huyền, Khương Tuấn mới phát hiện ra mình có thể yêu một người như thế.
Cuối cùng anh ta cũng có thể hiểu được tình cảm Cố Gia Huy dành cho Hứa Minh Tâm.
Nhưng người phụ nữ này lại phản bội anh ta.
Ngay từ đầu, mục đích của người này chỉ là muốn tiếp cận anh.
Khương Tuấn nhốt mình trong thư phòng một ngày một đêm, vết thương cũng chỉ xử lý qua loa, bên trên hiện giờ máu đã đóng thành một lớp dày.
.Anh ta nhốt Lâm Thanh Huyền vào trong phòng ngủ, đưa con cho dì Nguyệt mang đi. Căn nhà trở nên vô cùng trống trải, trừ hai người ra chỉ có một dì ở cửa hàng tới nấu ăn.
Anh ta sợ Lâm Thanh Huyền ở trong phòng sẽ đói bụng.
Trong phòng ngủ không có thứ gì sắc nhọn, phòng sách có camera giám sát nhất cử nhất động trong phòng ngủ, để đảm bảo Lâm Thanh Huyền không tự sát.
“Nhưng người phụ nữ này rất yên tĩnh, chỉ ngồi thừ ra trên giường chứ không hề làm gì khác.
Khương Tuấn thật sự muốn biết cô đang nghĩ gì và có cảm thấy hối hận không.
Lúc đầu Lâm Thanh Huyền lấy anh †a có phải thật sự bị anh ta làm cho cảm động không hay là cô đang cười trên đau khổ của người khác, nhìn thấy anh bị lừa như thế nên cảm thấy vui mừng vì mình đã chiến thắng.
Bây giờ anh ta mới hiểu được ý nghĩa câu nói Hứa Minh Tâm đã nói lúc đầu, hóa ra cô đã biết mọi thứ từ lâu.
.Lúc đó anh ta còn kiêu ngạo thốt ra rằng, bản thân mình thông minh như vậy, ngoài Cố Gia Huy ra không ai có thể lừa được anh ta nữa.
Anh đã đánh giá thấp phụ nữ.
Giống loài này thật sự quá đáng sợ.
Khương Tuấn không ăn uống gì nhưng không hề cảm thấy đói, cũng không hề cảm thấy bất cứ cảm giác khó chịu nào.
Vết thương ở tim đau đớn đến mức trái tim muốn ngừng đập thì anh ta làm sao còn quan tâm được tới những chuyện khác.
Anh ta bình tĩnh lại, đảm bảo mình sẽ không quá xúc động mà xông lên bóp chết Lâm Thanh Huyền. Đến cuối cùng anh ta mới lấy hết dũng khí để mở cửa phòng ra.
Nghe thấy tiếng lạch cạch mở cửa ở thư phòng, hai mắt Lâm Thanh Huyền chuyển động chậm chạp.
Nhìn thấy sắc mặt Khương Tuấn nhợt nhạt như vậy, trong mắt toàn là tơ máu, trái tim Lâm Thanh Huyền đột nhiên cảm thấy nhói đau và khó thở.
.Hốc mắt cô ta đỏ lên nhưng cô kìm nén để những giọt nước mắt không rơi xuống.
“Lâm Thanh Huyền, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng.”
Giọng nói của Khương Tuấn vô cùng trầm thấp.
“Chúng ta không còn gì để nói cả.
Tốt nhất là anh giết tôi đi, nếu không sau khi tôi đi, tôi vẫn là người của cậu chủ.”
vi {02 “Vì cậu chủ có ơn nuôi dưỡng tôi, mạng của tôi là do cậu ấy nhặt về. Cậu ấy dạy tôi làm thế nào để không bị bắt nạt và trở nên mạnh mẽ hơn. Vậy nên…
đối với tôi mà nói, cậu chủ là người mà tôi không thể phản bội.”
“Cô…” Khương Tuấn liếm đôi môi khô khốc của mình, đôi môi vì lâu không uống nước mà khô đến nứt nẻ cả ra. Từng câu từng chữ anh ta nói ra giống như đang nút ra từ đó: “Cô thích anh ta đúng không?”